Thứ Hai, 13 tháng 5, 2013

Nỗi nhớ tháng Tư.


      Nổi nhớ tháng 4!
        …Ngày30/4/1976 tại Quận đòan  Thạnh Mỹ Tây đường Phan Thanh Giản( bây giờ là đường Điện Biên Phủ) có tổ chức cho hai cuộc “ra đi” mà những người trong cuộc trĩu nặng một tâm tư : rồi sẻ ra sao ? , hành trình nầy đưa họ về đâu? và tương lai …vâng! họ không hình dung được nơi họ đến có dung nạp và họ có hòa nhập cùng chăng ?
         Cuộc thứ nhất: vùng Kinh tế mới,cuộc thứ hai : đi Thanh Niên Xung Phong.
        Nhiều chiếc xe đò tập trung ở khỏang trống trước Quận đòan ,trên xe đả đầy người và vật dụng của các gia đình ,một không khí buồn ( theo trí nhớ của tôi hồi ấy) tràn ngập – cũng dể hiểu thôi , sinh ra và lớn lên tại đây giờ họ bỏ lại để về một nơi họ không được chọn , và rồi con cái họ cái ăn cái học sẻ ra sao? Ưu tư là phải!Hôm nay họ đi Vùng Kinh Tế Mới!
       Lần lượt những tốp thanh niên nam nử , ai cũng mang những chiếc túi gọn ,nhẹ,điều lạ ở các cô gái mặc quần đen áo sậm màu ( có lẻ họ đươc nhắc nhở là chuyến đi không phải chuyến dạo chơi mà là đi để làm chuyện quan trọng cho tương lai đất nước!)tuổi họ độ 16-20 , rất trẻ và tôi năm ấy …ở tốp giữa .Trong buổi ấy có một bà Mẹ(trùng hợp là ngày gia đình đi KTM và cũng là ngày anh con trai lớn gia nhập đội lao động) tiển đứa con trai và các bạn của con mình đi, bà cứng rắn lắm ,nhưng đến khi có một  cô gái từng là lối xóm từng làm việc chung với con trai Bà ở Ủy Ban Phường 8 đến ôm siết vai Bà và nói: “ Bác đi khỏe nhé!” thì những giọt nước mắt tuôn tuôn ,môi Bà cắn chặt lại , anh con trai vội quay đi mà không! anh chạy thật nhanh đến chiếc xe nhà binh đậu sẳn( xin lổi tôi không biết gọi là gì chỉ nhớ xe ấy thường chở lính ngày xưa) Còn cô gái sau khi leo lên ngồi để chờ xe chuyển bánh(gia đình cô đả hồi hương ngay sau 1975 , cô ở lại phường làm công tác Ban TB-XH, khi địa phương phát động phong trao tham gia lao động  cô …ham vui đăng ký) và máy nổ, chợt “ Hồng ơi! cho em cái nầy nè!” giật mình ,thì ra ông anh thứ năm đang học Sư phạm ở thành phố đến  , Trời! sao không đến sớm chút xíu. Anh đi cùng một người bạn , anh cố với đưa tôi cái hộp inox cở nửa hộp phấn viết bảng , tôi cầm và chỉ kịp nói ‘ ‘ Anh nói Má em đi nha!” ‘ ‘ Chừng nào em về!” tôi lắc đầu . Chiếc xe  lăn bánh và hai anh từ từ lùi dần.Anh đến tiển tôi đi Thanh Niên Xung Phong…
  Xe khởi hành , trên xe tòan trẻ trẻ cở tôi, có vài anh mặc đồ ngộ ngộ (sau nầy mới biết mấy ảnh về thanh phố nhận quân , là bọn tôi ấy mà!,, mấy ảnh nhắc “các đồng chí chịu nắng nghe ,đi hơi xa …” gió bạt lời nói không nghe gì cả! xe chạy chạy hòai đến trưa vẩn chạy ( sao lâu tới vậy! còn cái hộp nhét vội vào túi xách, không kịp mở ra xem, thương anh quá ! anh thi đậu Sư phạm năm 74 , bửa được tin đổ, anh nhảy tưng tưng còn má tôi khóc rồi thắp nhang bàn thờ ,giải phóng, gia đình  đi hồi hương anh ở nhà người bạn học chung ,cuộc sống khốn khó hai anh phải chạy xích lô kiếm tiền , thân thư sinh xưa giờ đâu có làm việc nặng nhọc, có ai như hai anh không: một người ngồi đạp một người ngồi trên xe đạp dùng một chân …đẩy phụ ; có bửa chở khách lên dốc Cầu Bông ,bà ấy thấy tội quá liền lật đật bảo dừng rồi bước xuống đi bộ qua cầu mới leo lên cho anh chở tiếp , anh nói khi trả tiền bà ấy còn cho thêm mà tụi anh hổng dám lấy!) điều làm tôi bất ngờ là nhìn ai cũng khang khác bởi vì người toàn màu đỏ, nhìn ra sau bụi đỏ mù trời, hỏi đại một anh (nghĩ là chỉ huy!) “ ở đây là đâu vậy anh?” “ Bà Tô” anh trả lời tiết kiệm. Tôi cũng chẳng dám hỏi thêm, xe vẩn chạy, bụi vẩn mù trời ,tâm trạng lúc ấy nao nao,lo lo ,không biết phía trước như thế nào? Cái gì sẻ chờ đón chúng tôi, lúc ấy tôi chỉ hiểu một điều là :Tôi đả đi Thanh Niên Xung Phong tháng 4 ngày 30 năm 1976 và nơi đầu tiên tôi đến là ấp Thạnh Sơn ,Bà Tô huyện Xuyên Mộc và cái Liên đội Xuyên Mộc thân thương đả theo tôi từ ấy cho đến giờ đến nổi cái ‘ ‘ nichnem” mấy đứa cháu nó tạo cho, tôi bảo “tụi bây cứ ghi là Xuyên Mộc cho Bác!”Cái cuộc đi TNXP của tôi khởi đầu như thế , khoan còn chi tiết nầy nửa ,khi xe quẹo vào doanh trại  có hai cái cột chơ vơ đánh dấu cổng đơn vị thì nghe “gấu..gấu…” rân trời , đón tụi tui là hai con chó nhỏ xíu lông tòan màu đỏ( hai con chó nghe nói  của anh Đường Minh Hùng đặt tên là Castan và Bíclla –đọc trại ra là Ba lít- còn cái vụ nầy nửa sở dĩ tôi viết  hai con chó màu đỏ là vì ở nơi đó đất tòan màu đỏ nghe đâu gọi là ‘ ‘  bazan’’và nhìn lại mọi người ai cũng …đỏ. Đấy là cái Nổi nhớ của tháng 4 ,phần 1.
   …Mở cái hộp ra : một cuồn chỉ trắng ,một cuồn chỉ đen , một tép kim, một xâu kim gút , cây kéo nhỏ và một cây lược chải …chí.Ôi! anh ơi! Nước mắt tôi ràn rụa, anh thương em và cũng tâm lý nửa , sao tôi không chuẩn bị mấy món nầy nhỉ? …những ngày đầu thì khỏi nói ai cũng nhớ nhà rồi không quen lao động ,rồi dần dần đi vào nề nếp ,ở đây tôi chỉ muốn trãi lòng về những điều đến Nổi mình luôn phải Nhớ;anh con trai thời gian  sau thì xuất ngũ vì hoàn cãnh gia đình neo đơn về tận khu KTM Đồng Nai anh đâu biết ở đơn vị có một người con gái đã để trong sâu thẵm trái tim hình bóng của anh ( đêm nhỏ khóc và nói dối là nhớ Má- con vạn lần xin lổi Má-)và đằng đẳng 30 năm sau mới ‘ ‘ có thể’ gặp lại(!? )Quân Bình Thạnh lên chỉ có một tiểu đội nử Chị Hạnh,chị Tính,chị Thanh ,tôi,Thanh Hoa, Hoa Bùi, Thu Vân, Hồng Lam,Thanh Nguyệt,Diệp “ù”,Bích, Phúc…chỉ có nhiêu mà làm BCH ‘ ‘ xín vính’’ thì cũng mấy chuyện phụ nử với nhau ấy mà( giờ nghĩ lại sao tụi tui trẻ con quá nhỉ : mấy anh BCH đến nói chuyện với đứa nào hơi ‘ ‘ bị’’ nhiều là nhao nhao lên ‘ ‘ thiên vị’’ thương nó nhiều hơn em !, đi công tác cắt tranh thấy ai chưa đủ chỉ tiêu mấy ảnh qua cắt phụ là bị những cái liếc sắc như lá tranh…) Chúng tôi hòa nhập với cuộc sống mới cũng nhanh, hơn nửa cái lạ cái thú vị của môi trường mới khiến chúng tôi như hòa mình vào tan vào nó một cách ngọt ngào thấm đẫm . Công việc: cắt tranh, trồng bắp, đốn cây; chiều thứ bảy quây quần đốt lửa trại …ăn uống kham khổ :sá gì, quần áo vài bộ: chả sao! 

 …  Lớp học được tổ chức chuẩn bị một công tác đặc biệt: quản lý và giáo dục số tệ nạn xã hội, anh Phan Quang Hùng đả truyền kinh nghiệm khi nói chuyện với đối tượng hãy nhìn thẳng vào mắt họ và bằng cả trái tim để thương yêu nâng đở… Liên đội Xuyên Mộc trở thành Trường Thanh Niên Xây Dựng Cuộc Sống Mới. Tôi nhận trách nhiệm LđPĐS L.2 ở Trường Vĩnh An (là phân hiệu thứ hai bởi quân lên quá đông phải mở rộng thêm , sau nầy có Duyên Hải, Đắcnông)trong lần phát quần áo cho anh em ,một anh tên Hận đả chỉ vào cái mền và nói cái màu ấy tiệp với màu vải quần phát , áo thì ổn còn quần ngắn mà anh cao nên không mặc và lên xin đổi lại( ý anh có lẻ thử xem cô cán bộ nầy xử lý như thế nào ) tôi đả quyết định cắt phăng một khúc mền và nối vô hai ống quần( canh khi mọi người đi công tác hết tôi mới lọ mọ may vào, thú thật đó là lần đầu tôi cầm cây kim may đồ- xấu hổ quá!-) chỉ thế thôi mà anh ấy dần thay đổi và sau nầy trở thành TNXP và hiện đang trong BGĐ nông trường một vùng cao nguyên . Và ở rừng mưa dai dẳng , nử chúng tôi khổ nhất cái khỏan …tế nhị vào mổi tháng ,mưa rả rích quần áo làm sao khô! Hôm nọ tôi đang lo lắng vì..vì cái quần đen còn ướt , trong sam nhìn ra thấy anh H.P.U. đội phó Bảo vệ đi ngang ( anh quê Hốc Môn , lớn tuổi nhất đơn vị , chân chất thật thà, coi tôi như đúa em út) mừng húm tôi ngoắc lia lịa – cứu tinh của mình đến- anh vào và thấy tôi ấp a , ấp úng anh bực “ con nhỏ nầy có gì thì nói đại ra đi hông tao đi bây giờ!” tôi bẻn lẻn nói rỏ sự tình ( tại thấy anh hay mặc bộ đồ bà ba đen má anh may khi đi Tnxp) anh cười thông cảm “có vậy mà cũng …” rồi quày quả trở ra , lát sau anh đem cho tôi cái món tôi cần ( anh đả mất gần  haichục năm nay hôm tiển anh chỉ có vài đồng đội , lúc ấy bọn tôi chưa liên lạc được với nhau nhiều như bây giờ )
    Ngày tôi đi về phép có một đồng đội bị sốt ( cũng về thăm gia đình) và tôi trở thành người nuôi bệnh bất đắc dĩ, sau nầy khi tôi về thành phố học anh đả bán cái áo gió để tặng tôi – mấy đồng bạc nghĩa tình- ( anh không cho nói tên nhưng tôi kiên quyết nên người trao tiền phải khai tên anh là Huỳnh Ngọc Sướng ,phân hiệu Vĩnh An) thời điểm ấy cũng tháng 4 năm 1980
    Hành trang của tôi được chăm chút bằng những cuộn chỉ , cây lược chải chí bởi trái tim của người anh ruột thân thương ; trên con đường tôi đi mang tên TNXP hai “ dấu ấn” liên quan tới vật che thân – cái quần-cùng mấy đồng tiền
sâu nặng ân tình ấy đả cùng tôi từ ấy đến nay .Đấy là Nổi nhớ tháng 4, phần 2
   Năm 2010 …họp Đại hội Cựu Tnxp Quận Tân Bình  nhận ra anh Phan Tiến Dũng xưa ở B1 L/Đ Xuyên Mộc và cứ thế tìm người nầy biết được người kia , ngày anh Dũng đề nghị tổ chức một bửa gặp mặt để chia tay anh định cư nước ngoài , hôm ấy có đứa cháu nó chụp hình và tải lên vi tính rồi nó còn tạo imeo imiếc cho tôi nửa nó bảo thời buổi nầy tôi phải “nâng cấp” cho khỏi lạc hậu! ( gọi là blog , xin lổi tôi không rành lắm ) và bất ngờ với tôi “ có tấm hình cô mặc quần trắng ,áo trắng, đeo kính trắng ngồi cạnh đồng đội nam, có phải cô C.H. không?” đứa cháu la lớn khi nó vô “ mạng” xem cái imeo của tôi “ Bác ơi! có người nhắn tin …” và số dd của người ấy , hồi hộp khi bấm gọi “ Anh là …ngày xưa ở cùng xóm , cùng là đồng nghiệp , cùng là đồng đội anh là N.N đây!” Vui quá ! hơn 30 năm mới nghe lại giọng nói của anh .
  Và tháng 4 nầy anh hứa sẻ về thành phố thăm người con gái đang học đại học và sẻ đến gặp tôi .
   Tháng 4 nầy biết bao nổi nhớ trãi dài từ mấy chục năm ùa về với tôi .
   Ô! Nổi nhớ tháng 4 .
                                                          
               ( ….. để nhớ về Trường TNXDCSM Xuyên Mộc, Vĩnh An)
   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét