Cám ơn đời đã cho ta còn ...sống ...!
Vừa tới nhà anh ,thấy mặt anh quạo đeo ,
chưa kịp hỏi anh nói liền một hơi '' em coi , kêu gọt bớt , làm sao bớt được? '' mình ngớ ra ! anh tiếp '' vô , vô
đây nói cho nghe !''
Thì ra , anh gởi bải cho Bản tin để dự thi
, vừa rồi có người trong BBT điện nói anh
có một bài không đúng quy định , nghĩa là hạn chế trong một ngàn tám
trăm chữ , đằng này anh ''quất '' hơn ba ngàn . Anh cứ lầm bầm '' cảm xúc vậy mà kêu bớt ,anh hổng bớt được!'' mình
trợn mắt '' đã là quy định thì anh đâu làm khác được ( rồi tài lanh ) vậy vậy
để tui viết gọn gọn lại cho nhe ?'' '' Ê! đừng giởn'' mình tiếp ''tui bảo đãm
với anh ,tác giả là anh và nếu có đạt giải người nhận là anh ! chịu chưa ?''(
trời ! làm như chắc ăn lắm!) .
Hý hửng , mang bản thảo của anh về nhà , ban
đầu còn ngồi đọc , sau nằm đọc , đọc muốn nổ con mắt đọc mà thương cho những gì
anh viết cuối cùng ...trả lại anh với
lời xin lổi ngượng ngịu ...Ừ! mình không ''gọt bớt ''được.
''... Năm 2010 anh đi cùng một số đồng đội về
lại Campuchia, về lại nơi bọn ponpot tàn sát trung đội Tnxp , gọi là Kokixom (
1978 , có nguyên tiểu đội nữ chết thãm, chỉ còn chị Lý may mắn còn sống) , cùng
theo trong chuyến đi ấy có một anh là bộ
đội trinh sát thuở nào là đơn vị đầu tiên đến tiếp cứu nhưng quá muộn , sau đó
thì anh là cầu nối cho anh bộ đội ấy và chị Lý liên lạc nhau qua điện thoại ; lúc
16gio 5 phút ngày 21/7/2010 đã có cuộc nói chuyện đặc biệt '' alo , anh khỏe
hôn? Em Lý đây !...'' và giọng anh Hiến như lạc đi '' có phải em Lý năm nào
không ? vâng , anh Hiến đây...! Xúc động quá cuộc liên lạc sau hơn ba mươi năm
, ngộ là chị Lý tỉnh bơ còn anh rơm rớm ''
Vậy sao bớt được !
'' Nếu Tuyết không đi dợt văn nghệ trước đó ba
ngày thì có lẻ tên em cũng có ở Nghĩa Trang Liệt Sỹ Thành phố ...đêm đêm em cứ
nhớ từng gương mặt từng nụ cười , lúc đó tụi này dễ thương lắm , con gái đang
thì mơn mỡn , chưa ai có người yêu , chưa nắm được bàn tay con trai, chưa biết
được nụ hôn đầu đời ...vậy mà bị tụi khốn nạn dày vò rồi hành xử như thú vật ,
sau này Tuyết cứ đau đáu phải làm gì cho tụi nó đở tủi , thế là em tìm mọi điều
kiện chỉ để trở về nơi ấy , – sau này
Thành phố đã cho xây một nơi rất gần với nơi xảy ra thãm sát : Bến Cầu ( thuộc
Tây Ninh)- và em thường tổ chức những
chuyến xe hay tháp tùng cùng Lực Lượng về để thắp lên nén nhang cháy bỏng Nghĩa
tình , em chắt chiu từng đồng tiền để đóng góp cho việc xây dựng nghĩa trang
,tuy ít ỏi nhưng là cả tấm lòng của người xém...chết! ''
Vậy sao bớt được!
'' ...Hơn trăm người sắp hàng, gương mặt bơ
phờ ,hốc hác vì thiếu ngũ , tay cầm ca , hủ nhựa , gà men ...chờ đoàn từ thiện
phát thức ăn buổi sáng , trong đó có Nguyễn thị Lý ,(người con gái ở tiểu đội
10 của trung đội 3 , l/đ 303 năm 1978 , hồi đó sau khi thỏa mãn thú tính bọn
ponpot còn ''tặng '' Lý một trái nổ vào người , may mắn là chúng tưởng Lý chết
nên bỏ đi ..) Mấy năm nay Lý cùng một số nhà hảo tâm chuyên nấu và phát cho
người bệnh hay thân nhân họ một phần ăn gọi là bớt đi gánh nặng khi cuộc sống
quá nhiều khốn khó lại phải lây lất hàng
tháng trời trong bệnh viện Chợ Rẫy , có người tận miền Tây hay xứ Quãng xa xôi ,
họ nhận, các anh chị trao mà lòng ai cũng xốn xang ...Lý nói '' em còn sống như
vầy là hên rồi chớ tụi nó ...'' rồi im lặng , em kể trước kia buổi chiều em bán bột chiên ở công viên , xong việc là gần nữa đêm lúc về
đi trong đêm những ký ức kinh hoàng ám ảnh,em phải nghỉ , trong dịp tình cờ em
gặp một ngôi Chùa trên đường Ngô Quyền và từ đó em mới cảm thấy nhẹ lòng khi
làm công việc thiện nguyện ấy !''
Vậy sao bớt được!
'' Có một người là thợ làm cửa sắt ,xưa ở l/đ
Trung Thành quận 11 , anh lặn lội đi tìm từng người , tập họp gần hết anh chị
em lại ,có bửa đến nhà anh buổi trưa , anh đi làm , lát về thì thấy anh ngồi quán cafe miệng nhai
ổ bánh mỳ , nói chờ anh khai hồ sơ làm thẻ Hội viên và nhận Kỷ niệm chương,
thấy mà đứt ruột , anh tên Tô văn Nguyên . Đến lúc thành lập'' ra ngô ra khoai''
thì ngay hôm Đại hội anh ...chết ! , ngày đưa anh về với đất trời mưa suốt ,
cánh đàn ông sụt sùi còn mấy chị em thì khỏi nói...''
Vậy sao bớt được!
'' Có một cựu Tnxp , cũng để chuyện cơm áo gạo tiền một bên và
cứ với chiếc xe gắn máy tìm và đến những nơi nào có tin là Tnxp của đơn vị liên
đội 8 thân yêu , liên lạc với BCH của một Quận bạn, tham khảo để làm hồ sơ cho đồng đội vì có
nhiều người chưa biết địa phương mình có thành lập Hội Cựu Tnxp , nhìn những giọt mồ hôi của em lăn
dài trên mặt mà thương quá , tối nọ em đến và bức xức trao đổi những khó khăn khi
thông tin còn ít ỏi chỉ để tìm kiếm đồng đội, anh thật ngưỡng mộ những trái tim
máu lữa , em tên Thịnh , Nguyễn Kim Thịnh , em chào ra về ngoài trời mưa lâm
râm mà anh thấy lòng ấm áp lạ thường ! Chưa hết Nguyễn Đức Tài ở Tổng 4 ,liên
đội 7 , tướng tá cao ráo tóc để dài như nhạc sỹ thổi kèn Nguyễn Mạnh Tuấn đi
đâu cũng khư khư cái máy ảnh em tuyên bố chỉ chụp cho Thanh niên xung phong và
nhất là nếu đồng đội có hoàn cảnh khó khăn thì em chỉ lấy tượng trưng từ 3-5
''tỏn'' ( đồng) và em cũng đã thực hiện cho nhiều trường hợp cưới hỏi với giá
thật...tnxp cho con của đồng đội , em có rất nhiều con ,con của em là những trẻ
mồ côi, trẻ bị chất độc dioxin, em cất giử cả ngàn tấm ảnh ,em ước sẽ làm một
cuộc triển lãm về Tnxp chỉ để lấy tiền làm từ thiện , chúc em thành công nhé
Tài! ...''
Vậy sao bớt được !
'' Ở một nơi gọi là Trường Thanh niên xây
dựng cuộc sống mới có cô cán bộ vì muốn
cảm hóa một học viên nên cắt phăng tấm chăn của mình để nối cho hai ống quần
dài thêm bởi khổ người anh hơi cao ráo sau này người thanh niên ấy qua thời gian rèn luyện đã trở thành một cán bộ
xuất sắc của Trường !''
Chuyện này để nguyên , hổng cần bớt ! dử ác .
'' Có một người sau khi biết hoàn cảnh của
đồng đội có hoàn cảnh thương tâm , đã viết trên trang blog những gì mình chứng
kiến , không ngờ có người xem và tận Long An người phụ nữ ấy đã mang thuốc đến
tặng và điều bất ngờ là em của người ấy cũng đang công tác trong Lực Lượng , từ
đó nhiều tấm lòng đã đến với gia đình
của anh . Anh Viên bị tai biến hơn chục năm hôm nọ anh đến thăm đột nhiên hỏi và nhờ anh
tìm giúp ''mối tình đầu'' của ảnh rồi có chết cũng thanh thản , anh tâm sự từ
lúc bệnh sao cứ nhớ cô ấy quá , ngày xưa thương lắm ,nhưng rồi xa nhau , vậy là
anh vội tìm tìm kiếm kiếm , thật hên! anh liên lạc được ( giỏi ghê) chị ấy ( có
gì khó đâu, biết thông tin về chị ấy rồi cứ nhờ bạn bè hỏi liên đội ấy là ra )
, ngày hai người gặp nhau , ông Trời ...bão thật to ( chắc cảm động nên khóc chăng
?) Cuộc tao ngộ khi ai cũng qua bên kia dốc cuộc đời nó thật đẹp , từ đó anh
Viên như tươi tắn hơn và sợ ...chết! Có một nhóc tỳ ( xưa đi Tnxp chừng mười
lăm tuổi ) tham gia chiến dịch biên giới Tây Nam ,bị thương đưa về phẩu , săn
sóc là '' cô gái xung phong hát câu quan
họ '' chỉ vậy thôi mà cu cậu đem lòng yêu thương mãi tận gần bốn chục năm sau
gặp nhau mới '' bi giờ em mới nói : ngày xưa em yêu chị !'' rồi ngượng ngùng đỏ
mặt dù đã U 50.và ác liệt hơn ''cu cậu ''còn làm một bài thơ tặng cố nhân như
vầy:
Cám ơn đời đã cho ta gặp lại.
Cô gái Xung phong tải đạn, cứu
thương.
Xưa đạn thù xé toạt thịt da
Nhờ em đó nên ta còn hiện diện.
Chiến trận lùi xa ta tìm cô Tnxp nho nhỏ.
Em đâu rồi, ta tìm mãi ,em ơi!
Để giờ đây khi tóc bạc da mồi.
Ta gặp lại và rưng rưng nước mắt.
Cám ơn em , cô Tnxp nho nhỏ.
Và, cám ơn đời đã cho ta gặp lại
em !''
Và bài viết vẫn còn dài , có những câu
chuyện vui nổ trời và cũng không ít chuyện buồn tím đất , mình an ủi anh thôi thì hãy viết thành một tập truyện nho
nhỏ đem photo rồi tặng bạn bè đồng đội xem cho đở ghiền .Anh ậm ừ mắt cứ nhìn
ra xa , biết sao được .
Và anh hãy cám ơn đời vì mình còn sống để
mà ghi để mà chép những chuyện về một thời máu lữa ,phải không anh !
Ừ!'' Cám ơn đời đã cho ta còn sống '' coi
bộ mình đặt cái tựa này hay à nha . Hoan hô ! Cám ơn đời đã cho ta còn ...sống
!
Cẩm Hồng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét