Bây giờ có chuyện gì cần người san sẽ , em biết gọi ai đây hở chị? Có ai gọi :" Cô bé ơi! rảnh không , cafe nhé" nữa đâu . Em biết hãy để chị bình yên đi về nơi ấy ,nhưng có ai cấm em nhớ đến chị đâu , trái tim em cứ mãi nhớ chị ,biết làm sao để không thèm nhớ chị đây ! Mổi khi đi ngang qua Cafe sân vườn Pha Lê em nhớ kinh khủng . Nhớ lúc ở Xuyên Mộc ,hai chị em xuống sông Ray tắm , chị cứ nhìn con suối chảy lượn lờ mà ước phải chi hai chị em mình là hai nàng tiên cá nhỉ? em cười lớn nói ''trớt quớt'' chị hổng sợ mấy ông nhà bếp dớt dzìa nấu canh hử? chị trợn mắt cung tay dọa con nhỏ này...
Thôi , em không nhớ chị đâu ,
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét