Thứ Hai, 13 tháng 5, 2013

Nhớ quá ngày 30/4


           Nhớ quá ngày 30/4  năm ấy…
  “…Sáng , má mình cuống cuồng giục hai chị em mình lấy đồ tối tối mặc vô , phải ở trong nhà ( má kê cái giường sắt cho cao rồi chất , chắn xung quanh là những bao cát, giống như mấy cái lô cốt của trại lính vậy) má nói giọng lo âu : ‘ ‘ mấy Ổng sắp vô rồi , hổng biết…” rồi im lặng  ; trưa Má mở rado nghe tin gì đó rồi mình ngạc nhiên thấy ban ngày mà Má đi thắp nhang. Hai  chị em ngồi im thin thít chả dám hó hé , năm ấy mình 16 tuổi, đứa em kế 15 tuổi .
  Nhà mình gần bót Hàng Keo ( có cây keo thật to bên vệ đường )  lâu lâu lúc nữa đêm vang lên tiếng la  hét , mọi người nói là tiếng khóc của mấy con ma , cho nên đám con nít mình sợ lắm!( sau này mình mới biết , trong đó giam mấy người làm Việt cộng)
 Cũng trong sáng ấy , nghe tiếng hô hoán của nhiều người “ giải phóng rồi , bà con ơi!’’ mình lén nhìn ra khe cửa thấy  một cảnh tượng hổn loạn : quần áo lính vất đầy ra đường , có những người mặt mài bầm tím , quần áo bê bết máu , họ vừa cười vừa khóc (vậy những tiếng la hét đó là của họ) ; có một số người khiêng máy đánh chữ , tủ , bàn, gạo  … nghe họ nói “ở trỏng nhiều lắm !” ( Ra là họ  vô trong bót để lấy) .
  Nhà Má mình phía trước có cho một thím nọ mướn để giặt ủi nuôi 
bầy con  6 đứa , hỏi chồng đâu thím chỉ khóc . Ngay chiều hôm ấy một chiếc xe nhà binh lù lù dừng trước nhà , Má mình xanh mặt ,hai chị em mình chạy tọt vô “hầm” ôm nhau cứng ngắt vì sợ. Bước xuống xe là một người đàn ông ,tự dưng thấy thím Hai và ông ấy ôm chầm nhau khóc , ra là chồng thím ( nghe nói  tù chính trị,  giải phóng mới về đoàn tụ với gia đình ). Thím nói : ‘ ‘ …Thím Bảy đây ( là Má mình) thương mẹ con em lắm , nói với chánh quyền đừng làm khó dễ thím …”.
  Sau đó là những buổi sinh hoạt  đội , nhóm,  và điều làm mình ngạc nhiên hết sức là “mấy ông Cộng sản đâu có ốm nhom đu tàu đu đủ không gãy ; đâu có đem con gái gã cho thương binh ; đâu có rút móng tay ,móng chân v.v…” .
  Bà Ngoại mình bắt xe từ Củ Chi xuống, báo tin các ông Cậu đã về rồi , nói Má  đừng lo vì đã hết chiến tranh , hòa bình rồi .
  Ký ức của ngày 30/4/1975 chỉ còn nhớ bấy nhiêu .
  Cuộc sống trôi qua cho đến đúng một năm sau cũng ngày 30/4 một sự kiện trong đại đã đến với mình : Mình đi Thanh Niên Xung Phong .
  Khi ấy mình công tác ở  phòng Thương binh –Xã hội phường , một hôm có thông báo các phòng cử người đi tham gia lao động sản xuất 3 tháng, nhìn đi nhìn lại toàn các chú lớn tuổi ,thôi thì mình xung phong ghi tên ,thực lòng có biết Thanh niên xung phong là gì đâu ! và sáng hôm ấy mình có tên trong đội ngũ ấy , cái đội quân mà mấy chục năm sau luôn ngự trị trong tim mình một ký ức thật đẹp thật thuần khiết thật tuyệt vời.
  Ngày ấy , tại con đường Điện Biên Phủ ( xưa là Phan Thanh Giản ) có một nơi gọi là patin Lướt Gió, có một đoàn xe chở những cô gái chàng trai đi làm THANH NIÊN XUNG PHONG trong ấy có mình . Xe  lăn bánh chợt nghe gọi tên , nhìn xuống đường thấy ông anh thứ năm đang đi cùng với một anh bạn trên chiếc xe đạp gọi rối rít : ‘ ‘ Hồng ơi! em lấy cái này theo xài…” mình vội cúi xuống kịp nhận cái hộp thiếc ảnh đưa
Và xe chạy ,mình nhìn hai anh xa dần xa dần.
  Sau này khi lên đến nơi , ổn định xong ,mở cái hộp ra mình ứa nước mắt, bên trong là hai cuộn chỉ trắng , đen ; một tép kim , một chùm kim gút và và một cây lược chải chí . Ôi! Anh năm của mình.
   Đơn vị đầu tiên của mình là Liên đội Xuyên Mộc.
   ( Cho nên bài này mình sẽ ghi tác giả là Xuyên Mộc )
  Từ đó mình như con chim tung cánh bay vào khoảng trời lạ lẫm , trong môi trường ấy mình cùng mọi người trưởng thành , yêu thương  nhau và hai từ Đồng Đội như một  cái gì đó thiêng liêng gắn chặt lấy mọi người với nhau , để sau này khi không còn trẻ , gặp nhau vẫn ôm vai bá cổ , đở đần nhau khi có ai đó sa cơ lở vận, ……………………………….
 …………………………………………………………………..
 Ba mươi bảy năm trôi qua . ngần ấy ngày 30/4 , lòng cứ chợt bồi hồi, mười tám tuổi mình đi Thanh niên Xung Phong (tập 1) chỉ trong bốn năm , sau đó chuyển ngành , xoay vần với cơm áo gạo tiền ,mãi gần ba mươi năm sau mới trở lại làm Thanh Niên Xung Phong ( tập 2) lần này mình là CỰU .
  Ừ ! thì sao cũng được ,miễn mình thỉnh thoảng đi họp,  được mặc lại bộ đồng phục thân thương ( tuy rằng vải khác ,cách may cũng khác ).
 
  Một chút tản mạn , một chút ngậm ngùi , một chút hãnh diện vì thởi gian  làm TNXP mình đã cống hiến cho đất nước tý ty công sức,và hơn hết là trong Ngôi Trường ấy đã tạo cho mình một tính cách của của gì nhỉ ? À! Tính cách của Thanh Niên Xung Phong.
  Nhớ quá đỗi ngày 30/4 nhiều kỷ niệm . Có ai giống như mình không vậy ta?
    ( Bài được đăng ở Bản Tin TNXP số 112)
                                         
  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét