Thứ Tư, 15 tháng 5, 2013

Lại đêm trắng...


                 Đêm trắng                                                                                     Mẹ nằm đó, ánh mắt nhìn trần vô vọng, cắn chặt môi cố nén nỗi đau như bao lần thầm lặng trong đời.
 Không lộ gì cãm xúc dù cơn đau do căn bệnh quái ác hoành hành, thế nhưng bờ mi vẫn hoen ướt.
 Thân run lên co giật từng cơn.  Người lạnh dần, mạch nhanh vì đón nhận từng cơn đau cực điểm.
  Mẹ lịm dần…cơn đau dù đã qua nhưng để nhường cho cơn đau mới. Còn bao nỗi đau thầm lặng như thế…nhiều lắm ! qua rồi mà tôi nào biết…giờ tôi đã cảm nhận được, trớ trêu thay! Nó lại là cơn đau cuối cùng trước giờ sinh tử.
  Đêm trắng!
   Mẹ nằm nhắm mắt lơ mơ khẽ thức, run run nắm chặt tay con bóp nhẹ, làn da mát dịu hôm nào giờ đây sốt lên hừng hực, con ngồi đấy bất lực , nhớ  bàn tay này bồng ẳm, vác con trên vai trong lúc con đau bệnh- có dòng nước nào chảy ngược lên tận nguồn- thường chú chim non gắp nhầm lưỡi mẹ-duyên hợp cuộc đời tạo hóa thử ban tặng hạnh phúc bằng những đánh đổi trớ trêu . Vì sao  thế? Nào ai biết! thường thì không thể nào thay đổi được! ..Con ngồi đấy nắm, níu tay Mẹ như dạo nào ấu thơ bệnh hoạn ; hay giận dỗi không cho Mẹ đi làm . Giờ đây trong con oằn oại sinh tử của Mẹ , bao xót xa, bế tắc, những mong mỏi tội lỗi đầy mâu thuẩn, giằng xé tim con đang len lỏi trong từng suy nghỉ về Mẹ… Ôi ! Tạo Hóa ơi! để minh chứng cho thấy “ cuộc đời là bể khổ là trầm luân’’ thì cũng đâu có cần cay nghiệt như thế! gạt phắt đôi tay tình mẫu tử. Ông trả về tôi những chăm chút muộn màng dành cho Mẹ cuối đời, buộc Mẹ tôi rời xa những xót thương , lo lắng , trả nghĩa sinh thành , đền ơn dưỡng dục…
 Còn bao nỗi đau âm thầm như thế !
 Người mình run lên , nước mắt rơi xuống mãnh giấy của anh . Trong bệnh viện chăm sóc Bác , nỗi lo , nỗi đau , nỗi bất lực không giúp được Mẹ cứ vỡ òa trong anh … anh đã trút vào nhũng con chữ vô tri , nhưng có lẽ như thế sẽ nhẹ lòng. Muốn chạy đến anh , vai em đây anh hãy tựa vào , khóc đi anh và em sẽ cùng khóc với anh , anh nhé!
  Ta vừa mất chị Lành , chưa kịp nguôi ngoai , không lẽ ông Trời cứ phải thách thức trái tim ta xem có cứng cỏi không ? xem thần kinh ta có chịu đựng nỗi không? Mà cũng phải “tập tành” cho quen , để khi những người trong gia đình “ bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ” thì có sức mà chống chọi lại , không nhẽ lăn đùng ra à !
  Cái quy luật muôn đời của Sinh Lão Bệnh Tử thôi !
  Anh ( cựu Tnxp Cơ động 1) hiện chăm sóc Mẹ đang dần dần rời xa cõi tạm, Bác yếu lắm rồi, chúng tôi chỉ biết san sẽ cùng anh với những cuộc thăm hỏi , cùng ngồi café với anh pha trò cho anh vui được lúc nào hay lúc ấy , chớ biết làm gì bây giờ . Mọi người đều thấp thỏm khi anh Hà ( chung đơn vị) gọi điện , chỉ để ý ới café thôi nhưng cứ giật thót tim  vì ảnh làm nghề lo hậu sự cho người Chết , cho nên…
  Đêm nay , ca trực của anh , anh lại Trắng Đêm …Bác ơi! anh ơi! anh Lương Công Chiến ơi! cố lên anh nhé!
   Thà đừng như thế Mẹ ơi!
   Một đêm bình yên nhẹ nhàng trôi qua.Mình úp mặt bên giường bệnh của Mẹ thiếp đi lúc nào chẳng hay…Giật mình thức dậy ,trời đã sáng rồi, sung sướng vì tay Mẹ đặt trên tóc mình.
  Yên tâm vì đêm qua dù thở nhọc nhằn, nhưng Mẹ cũng ngũ ngon, không như những đêm dài ngồi phải đếm từng cơn đau của Mẹ.
 Nhưng hởi ơi! khi làm vệ sinh cho Mẹ ,  ‘ ‘ máu” trong miệng còn đó, bởi đôi môi bị hai hàm răng xiêu vẹo cắn nát!...Tôi lặng người…bao lần trong đời Mẹ làm thế? ( ít nhất cũng 8 lần cho những đứa con yêu ra đời)
  Riêng lần này chỉ vì muốn cho con được yên ngũ mà Mẹ đã cắn môi chịu đựng.
 Dù đêm dài vô vọng, dẫu cơn đau của Mẹ có xé nát tâm can con, có đoạn trường đau đớn trong hình hài Mẹ bên giường bệnh…
 Nhưng Mẹ ơi! thà đừng như thế!...
 “ Lý về giải thoát nhẹ nhàng”
 Mừng vì Mẹ đang ngon giấc, bỗng dưng hai mắt Mẹ mở bừng lên, trợn ngược, mồm há hốc, mặt tím tái rồi chuyển dần trắng bệt, dừng tiếng thở khò khè không một cử động thân thể dù một chút lay động.
 Tôi sửng người…quán tính tự nhiên: bấm nhân trung, ép tay nhấn nhiều lần vào lồng ngực, Mẹ giẫy giụa mạnh và bừng tỉnh, ngơ ngác rồi …ngũ tiếp.
 Sau phút giây bàng hoàng, suy nghỉ vô cảm súc vật trong tôi lóe lên ‘ ‘ sao không để Mẹ ra đi một cách nhẹ nhàng có phải hơn không?”nhưng cũng may tôi không chọn cách ấy vì tối thiểu trong tôi cũng còn một chút xót xa thấp kém của bầy đàn động vật…
 Dẫu biết rằng mình mang tội lỗi là kéo dài từng giờ, từng ngày đớn đau tuyệt vọngđang hành hạ thân xác Mẹ. Tôi mong gì ???không hiểu hết.
 Vẫn hơn là chọn lý lẽ vì cái chết nhẹ nhàng nhưng cho ai??
“giải thoát cho người chết hay người còn sống!”. Tôi chỉ biết làm thế vì…thường thì tất cả các bà Mẹ đều ‘’nhẫn’’với tất cả những đứa con cho đến sức cùn , lực cạn, dẫu hết cả cuộc đời mặc cho Trời – Đời phán quyết tôi vẫn thế…
 Trời ơi! trái tim ta như bị ai bóp ngẹt ,cám ơn anh đã trải lòng, cứ viết đi anh , cứ trút tất cả những đớn đau quặn thắt, những xâu xé tâm can lên những tờ giấy vô tri….
Anh sẽ nhẹ lòng , chí ít còn chổ trống để miên man, để gởi gấm..
Ta như vô tâm : cứ lặng nhìn , cứ đưa tay nhận những nỗi đau và thôi đành gởi lên cho gió cho mây cho tan vào hư không cho chất ngất đoạn trường cho vỡ òa Mẫu Tử…Thời khắc sinh tử của một con người chỉ đếm bằng …hơi thở !
 Ta sẽ gắn trên ngực anh một bông hồng Trắng và kính Bác mang theo một đóa hồng Đỏ - bởi Bác sẽ về với Bà – Vậy nhé Bác ơi! Ta chơi vơi, ta hốt hoảng và ta lo sợ lắm , một nỗi sợ Con Người – Ta thoang thoảng nghe mùi cổ trầu của Má -





 
      
   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét