Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2013

Dấu chấm hết ngọt ngào.


                                  Dấu chấm hết ngọt ngào !
   Sáng nay 19/1/2013 mình nhận tin nhắn của chị: ‘ ‘ ong xa mình mat roi’’ , biết trước sẽ là như vậy mà sao không chịu nổi !
   Lâu lắm rồi , ở phường 8 Quận Thạnh Mỹ Tây ( nay là P.26 Quận Bình Thạnh )mình cùng làm việc ở Ủy Ban phường với hai chị em song sinh  tên Kỳ ,Phùng . Mình thân với chị Kỳ hơn chị Phùng , chung công tác X2 ở Cư xá Thanh Đa , cùng sở thích viết Nhật ký , cùng ..nhỏ con , có kỷ niệm vui vui là có lần đi công tác xuống nhà một Bác để lấy thông tin ( vì làm tổ Xã hội) té xuống bờ ruộng khi không chịu dắt xe đạp mà hai chị em cứ phăng phăng chạy trên bờ đê nhỏ xíu xe lao xuống …hai chị em nhìn nhau cười ngất vì  ướt nhẹp mặt mũi tèm lem sình bùn ; còn anh là cán bộ ở Thành đoàn Ban Giãn dân xuống Phường làm công tác , anh hòa đồng vui vẻ và  cũng nhỏ con nên mình và chỉ đi đâu cũng réo ảnh .
  Anh Chị có cảm tình nhau hồi nào mình đâu biết ! và có chuyện rắc rối là khi  xưa Ba Má chỉ có hứa gả chỉ cho một anh , sau này anh ấy cũng thường xuyên tới lui, lúc ấy Má chỉ bệnh nặng nên chuyện đám cưới phải mau chóng tiến hành . Ngày chị lên xe hoa là ngày anh lặng lẽ chuyển công tác khác , còn mình trùng hợp là gia nhập Tnxp . Thời gian sau về phép đến thăm chỉ , chưa chi chỉ nắm tay dẫn một mạch đến trước …bàn thờ của ảnh ! Mình ngở ngàng . Chị kể , anh chị cưới nhau được ba năm trong lần chở chị và bé Ngân đi dạo mát ở đường Duy Tân ‘ ‘ cây dài bóng mát’’ một con sâu trên cây rơi lọt ngay cổ áo anh khiến anh loạng choạng đâm sầm vào gốc cây , một cái chết lãng nhách , uất ức ! Chị nói anh hiền lắm , tối ngày vật lộn với mãnh ruộng ,tối còn soi cá bắt cua cải thiện cuộc sống , ban đầu chị chỉ lấy vì làm tròn chử hiếu , về sau  chị đã yêu ảnh thật sự , oái oăm là khi lòng chị mở cũng là lúc trái tim ảnh đóng ! tội quá tình yêu của chị !
  ……………………………………………………………………………………..
  Một lần anh ghé thăm , bất ngờ trước bất hạnh của chị , anh muốn chị trả cho anh chữ Tình , anh muốn cùng chị đi hết quãng đời còn lại , Chị không muốn anh nặng lòng vì đến với anh chị có còn là chị vẹn nguyên , anh nói không cần , và với tình cảm của anh gia đình đã đồng ý cho chị đến với anh , ngày cưới còn ‘ ‘lời’’ bé Ngân . Đồng đội chung tay trong ngày vui , chị làm cô dâu lần hai . Ai cũng chúc phúc  cho họ.
  Đứa con gái giờ đã lớn , một hôm anh hỏi sau này con lấy chồng ,người ấy như thế nào ? bé Ngân nói ngay nó muốn làm vợ người nào tánh tình giống y như ảnh ,làm ảnh cảm động , cháu biết anh không phải cha ruột nhưng từng ấy năm cháu đã là Ba của nó kia mà.
  Ông Trời nhiều khi “ác’’ lắm , một gia đình với 5 thành viên ( chị có với anh hai cháu) sống thật hạnh phúc , vậy mà nở lòng nào cắt ,cúp chia ly . Anh bị một cái bệnh có tên “ Trời kêu ai nấy Dạ” , cứ vô ra bệnh viện để hóa trị xạ trị gì đó liên tục , mình vào thăm ,anh ốm lắm , kể chuyện về thời Tnxp anh cứ nói nói liên tu bất tận …Nhìn chị mình không thể hiểu nổi Ông Trời ( nói dại hay là Ổng hổng có Bà Trời nên không hiểu cái chuyện Hạnh phúc là khi hai người luôn sống vì nhau , cho nhau )
 Sáng khi nói với bác tài xế cho xuống Đài Liệt Sĩ ( khi hay tin mình lên chuyến xe buýt đi tuyến Miền Đông ) đứng ở nơi ngày xưa tối tối mình cùng hai người ra đó ngồi nói chuyện trên trời dưới đất mà nghe nhói trong ngực! , nhìn qua Ủy Ban phường 8 hồi xưa , giờ là Nhà trẻ , cạnh đó là Nhà sách Nguyễn văn Cừ , gần 40 năm rồi !
  Đầu hẽm có cây cờ , đi vào chầm chậm ,không hiểu tại sao ,có lẻ muốn không tin có ngày mình thắp nhang tiễn ảnh .
  Gọi cho anh Th. ( anh ở Thanh Đa) lúc ấy mình thèm có ai đó  chỉ để cùng uống café , không hiểu vì sao như vậy , cần một sự chia sẻ ,cần một sự ủi an chăng ? Ừ ! một sự sẻ chia , thế thôi! , nhưng ‘ ‘ thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được …’’ hụt hẩng ; và tự nhiên cảm thấy bật ra cái cảm giác nhẹ lòng “ biết đâu lại hay , bởi như vậy mình sẽ cứng cỏi hơn ,không quá yếu đuối , phải tự làm chủ lấy mình , cám ơn cú điện thoại bất thành ấy!’’.
   Mình gặp anh Phùng Ngọc Quói ( chung liên đội Dũng Chí với anh ) , hai anh là thanh mai trúc mã với nhau , nhắc lại mình nhớ có lần đến thăm anh chị ở khu tập thể Trường LĐ-TL ở đường Đinh Tiên Hoàng ( sau khi hết đi Tnxp anh trở vể là giảng viên cho trường) mình dùng cơm ,có bạn đến và anh ấy đang ngồi trước mặt mình , cuộc gặp sau mấy mươi năm , thật là lạ lùng , thú vị.
  Những vòng hoa ghi lời phân ưu của các Công ty , các Chùa ,bạn bè …
  Chị đó , xanh xao vì những tháng ngày săn sóc anh , bé Ngân đôi mắt đỏ hoe “ cô ơi! Ba con …” Hai cháu trai túc trực cạnh quan tài , không ! nơi Anh nằm đó yên lặng , chỉ có bức hình của anh mĩm cười với mọi người thôi . Lạ một điều là sao mình không khóc nổi nhỉ? Thường thì mình ‘ ‘dạt dào’’ cảm xúc lắm ! Thay vào đó là cả người mình cứ lảo đảo , chơi vơi . Thấy không ổn rồi nên thắp cho anh nén hương rồi xin lổi Kỳ và nói ngày mai mình không đưa Anh đi được !
  Đúng ra mình sẽ tiển anh , chuyện tình của anh của chị mình đã chứng kiến từ đầu mà , đám cưới con mình anh chị có  dự mà ! , anh còn tư vấn cho con mình khi xin việc mà ! anh còn cười nói hôm nào có nhuận bút bao anh uống café khi thăm anh ở bệnh viện mình đem Bản tin ra khoe mấy bài mình được đăng mà ! mình nói năm 2013 là kỷ niệm 30 năm ngày cưới của mình anh chị sẽ là khách mới danh dự mà !
 Bao nhiêu cái ‘ ‘ mà’’ đó còn chưa trả xong mà sao anh bỏ hết để đi vậy anh ? sao anh lại thế  anh Vũ Hữu Đức ơi!
  Anh đi ! coi như đặt dấu chấm hết cho chuyện tình của Anh của Chị .
 Mình muốn đặt cái tựa hơi tréo ngoe : Dấu chấm hết ngọt ngào !
 Ừ ! ngọt ngào vì mấy ai có được mối tình như vậy , đến với nhau dẫu có muộn màng, không trọn vẹn ,nhưng tình cảm đó vẫn vẹn nguyên tròn trịa .
 Thôi ! mình tâm sự với mọi người về một chuyện tình của một đồng đội đàn anh. Chuyện tình yêu ấy thật Đẹp , thật dễ thương và cũng thật buồn , mình chúc cho hai Anh Chị nếu có kiếp sau ,sẽ trọn vẹn với nhau hơn .
 Anh tên Vũ Hữu Đức còn chị tên Lê thị Kỳ .
  Anh ra đi ngọt ngào nhé !
  Hẹn kiếp sau mình sẽ mong chứng kiến Chuyện Của Anh Chị có hậu hơn , anh phải thọ chứ không dừng ở tuổi 59 , anh nhé!
 



4 nhận xét:

  1. Câu chuyện thật hay và xúc động lạ.
    Lê Thị Kỳ (cái tên đã là kỳ)Có thể rất đâu buồn, nhưng mình nghĩ chắ cũng rất hạnh phúc bở quảng thời gian đầm ấm, ngọt ngào vừa qua.

    Trả lờiXóa
  2. Sao Ông Trời không cho họ đi hết cuộc đời , sao cứ phải có cuộc chia ly đau đớn anh nhỉ? Hay là "Ổng " không biết thế nào là Hạnh Phúc ! ( Ổng mà biết em viết về Ổng như vậy chắc em tiêu tùng quá , mà tức quá ! không nói không được !) chúc anh khỏe.

    Trả lờiXóa
  3. Nhớ rồi.Blog Xuyên mộc khi còn yahoo, mình đã quen mà.Chào thân mến!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Rất mừng khi vẫn có người nhớ đến mình , thương ghé nhà nhé bạn , mổi lần mình chuyển đổi là mất đi một số bạn bè ,mình chán quá , hy vọng lần này được ''an cư ''luôn ở đây . Chúc vui

      Xóa