Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2013

Anh Hai !


                                        Anh Hai!
   Chưa biết bò tui đã sống với cô dượng Năm ( vì cả hai chỉ có độc nhất một người con trai, cô Năm là chị ruột của ba tui ) nên muốn cho vui cửa vui nhà nên ''xin'' ba má tui '' con nhỏ có hàng lông mi dài ,đen và cong vút ( là tui đó ! đùa thôi chứ hồi đó ba má ruột tui tự dưng lăn đùng ra bệnh nên sẵn đem tui về nuôi luôn) . Về ở với cô dượng – lúc ấy tui gọi là ba, má- như tiểu thư đó nhe : mặc toàn quần áo đẹp nè! Bông tai đủ kiểu , đủ màu , tui nhớ đi học trường Chi Lăng 1 gần Trường Vẽ ( giờ hình như gọi là Trường Mỹ Thuật thì phải ) sáng ba tui đưa đi rước về , tui là ''cục vàng '' đó , tui nhớ mang máng là anh Hai đi lính lâu lâu mới về , mà ảnh thương tui lắm lắm!
   Còn nhớ có lần anh về phép , hôm ấy má tui đi chợ , tui đang học bài ( năm đó tui học lớp đệ thất ở trường Lê Văn Duyệt) bỗng có một chuyện làm tui bật khóc rấm rứt , anh Hai đang coi báo lật đật chạy tới hỏi có  gì vậy? tui mếu máo '' anh ơi em bị chảy máu !'' anh nói chờ chút xíu rồi xách xe chạy đi , một lát sau anh về trên tay một gói đồ bự , toàn là ...sau này anh kể :'' anh ra tiệm thuốc tây hỏi cô bán hàng :'' bán cho tôi BVS '' cô bán hàng chắc muốm làm ảnh ngượng nên hỏi :'' anh mua thứ nào?'' anh đâu có chịu thua '' cở của chị!'' mặt ''bả'' đỏ rần , ai biểu , hì hì... Và anh chạy một phát ra chợ mua cho tui một hộp quần tý xíu đủ màu . Ôi! Anh Hai tui ...!
  Năm 197... anh lấy vợ có đứa con trai giống ảnh như đúc, 1975  anh đi học cải tạo vì là sỹ quan pháo binh ,  còn tui đi Thanh Niên Xung Phong , cô dượng tui hồi hương về quê sống , sau  anh được về nhà, cùng chị Hai mở lò bánh mì  qua ngày ...mổi khi về phép , tối tối hai anh em hay ra phía bờ ruộng trước nhà ngồi hóng gió , anh hỏi chuyện ở Tnxp , cứ chắc lưỡi hoài vì rằng :'' là con gái em sống vậy sao được !chung chạ với tụi con trai ,coi chừng đó em , hay về đi em , có gì ăn đó ...'' tui lúc ấy đâu có hiểu mối bận tâm của anh mình khi thấy đứa em gái nhỏ bé ...sống chung với tụi con trai , rồi cuộc sống ở rừng núi , thiếu bàn tay chăm sóc của gia đình... tui chỉ cười toe và nói '' hổng sao đâu anh , ở trển vui lắm !'' còn cô dượng thì ...không dám nói gì ( sau này tui mới biết là thời điểm ấy '' nhạy cảm '' với cái gọi là chính trị lắm) tui còn ân hận một điều là khi dượng thấy tui mặc bộ đồ Tnxp dượng nói hôm nào về phép mua cho Năm một bộ để làm ruộng Năm thấy vải này bền à nghe ! Vậy mà tui có nhớ gì đâu , đi hoài đi biệt luôn ( an ủi là sau này khi tui sắp lấy chồng trước bửa đưa dâu tui tặng Năm tui cái khăn rằn và khóc như mưa... thiệt tình là tui thương cô dượng tui nhiều hơn ba má ruột tui đó  , con xin lỗi Má).
  Năm ... anh đi vượt biên và coi như tui xa người anh thân yêu nhất ...Anh có ba đứa con trai , giờ còn hai, cháu giữa bị bệnh mất sau cô tui vài tháng, và dượng tui cũng chết cách đó không lâu , trong vòng có 9 tháng tui mất đi ba người bà con máu mũ , thương anh Hai tui ở bển đau khổ dử lắm ! Chưa đâu ! còn phần sau mới là ...xót xa . Để tui bình tỉnh lại tý chút nghe . E hèm , tiếp tục đây! Năm 1992 ấy cả dòng họ tui buồn ghê gớm ,chưa đến một năm mà đồng mã Lớn tiếp nhận ...một gia đình , sao không ngậm ngùi ! thế rồi hai đứa con của anh Hai coi như chia cách bởi bên má cháu là mấy Dì ở tận Đồng Nai đem đứa út cở 5 tuổi về trển cho ăn học còn đứa lớn thì đem xuống người dì bên anh Hai ở, vậy đó ! ( nghĩa là đứa bên Nội đứa bên Ngoại ) còn anh Hai tui ở bển nghe nói cũng vất vả lắm , lâu lâu gởi chút tiền về nuôi con mãi đến 5 năm sau anh mới có cơ hội về nước . Tui nhớ cái đêm anh về , trước đó anh liên lạc với tui nói đừng cho ai hay, mấy chục năm nghe được giọng nói của anh tui khóc như mưa ,ảnh nạt tui mà giọng ảnh nghèn nghẹn :'' khóc hoài làm sao nghe anh dặn , hử!'' tui chỉ nói cho Má tui biết , Má khóc ngất '' Trời ơi ! thằng Hai...!'' Để tui kể đêm ra đón anh tui nghe người ta nói là phải làm tấm bảng ghi tên để người đón họ thấy , chớ cả rừng người ai biết ai là ai . Y lời tui lui cui lấy cái thùng mì gói viết tên ảnh và cầm giơ lên cao khi thấy trong phòng sân bay có nguyên tốp người đi ra , nhìn hoài nhìn hủy , chả thấy anh đâu , tự dưng một ''ông ''đeo kính đen thui , mặc đồ vét , cái đầu hói đứng chần dần ngay trước mặt kêu to '' Hồng em!'' tui hết hồn , trợn con mắt nhìn trân trân , đến khi ổng cười thì tui ...hết biết gì hết ( lúc ấy tui nhào tới ôm anh cứng ngắt khóc như hồi ..cô Năm tui chết) ...
  Cái cảnh đoàn viên của ba cha con thì khỏi phải  nói , lấy biết bao nhiêu nước mắt của bà con nội ngoại, xóm giềng . Tui chưa nói là lúc ấy tui đã lấy chồng , con tui đang học lớp 5 , anh nói con em giống em lắm nhưng không đẹp bằng em lúc nhỏ , tui sướng rơn mà nước mắt nước mũi tèm lem...Ra đồng mã anh cứ lạy cô dượng tui '' con đại bất hiếu, ba má ơi!'' cả xóm ra chứng kiến sự việc ai cũng mũi lòng...Ngày vui cũng kết thúc ! ác nổi năm ấy có dịch đau mắt đỏ ,anh lại đeo kính đen  ra sân bay, anh chả chịu cho ai đi  tiển , tui cứ ôm miết lấy ảnh '' anh ơi! anh ơi!'' , lúc ở nhà tui ảnh cứ chọc '' con Hồng mà qua bển là thành ''nữ hoàng '' mấy ông Tây thích phụ nữ Việt Nam lắm!'' nghe mà phổng mũi...
   Coi nhu Cô Dượng tui cũng mĩm cười vì anh Hai tui đã về cho hai người ...thấy mặt...
             
                 Anh về ba nấm mồ xanh
                 Đớn đau buốt giá , kiếp phần long đong...
    Anh trở về Mỹ tiếp tục cuộc sống tha phương , để lại sau lưng hai đứa con trai bé bỏng trong vòng tay đùm bọc của họ hàng , để lại cho tui nổi nhớ thương người anh cô cậu lo cho tui từng cái chuyện nhỏ nhặt của con gái , có ai được như tui không hè ! quên nữa hồi anh đi lính mổi lần về phép anh hay đem về cho tui khi thì cái lược bằng xác máy bay , khi thì cái bình hoa bằng vỏ đạn , tui nhớ lần về phép nọ ảnh dẩn tui đi xem phim Chuyện tình Romio và Juliet , ảnh mặc đồ tây còn tui mặc áo dài trắng , coi phim xong đi ăn thạch chè Hiển Khánh ở dốc Cầu Bông ,ghé qua tiệm giày Đông Hải mua tui đôi dép da , sướng dể sợ! Giờ chỉ còn là Nỗi Nhớ Mênh Mông. Anh Hai tui đó!
    ...Má tui kể '' thấy một chiếc xe du lịch đậu trước nhà , một người đàn ông bước vô hỏi lớn :'' xin hỏi ,có phải nhà của mợ Bảy...'' Má ừ! Là nó ôm lấy '' con nè Mợ ơi! Mợ dẩn con ra thăm thằng con con '' má ngạc nhiên hỏi '' ra đâu thăm? Là sao?'' Nó rớt nước mắt nói má đừng giấu ,nó biết rồi thằng K. Chết rồi nên con về thắp cho nó nén nhang mợ ơi! Ông bà ông vãi ơi! hỏi kỹ thì mới rỏ ngọn ngành là tháng trước có người ở xóm trên cũng bên bển về trước khi qua bên ấy đến viếng mã Ông Bà thấy phía dưới phần mộ của Cô tui là một cái mã còn mới ( chưa có bia ) ,không chịu hỏi người xung quanh cứ tưởng là con của anh nên báo tin ,khiến ảnh lặn lội trở về . Thế là anh ghé chợ Củ Chi mua nhang đèn bông hoa trái cây chuẩn bị cúng thằng nhỏ . Ai dè giờ cháu có vợ con ,làm ăn ngon lành...Anh tâm sự '' anh nghĩ đời anh hết rồi ,nên trước khi về Việt Nam anh dự tính sẽ về đây ...chết luôn , một liều thuốc thôi em , ba má con cái chết hết rồi , còn gì nửa ! nào dè , giờ anh sống lại rồi em ơi ! kỳ này anh sống lâu lâu chút ,thằng cháu Nội anh dễ thương quá !'' Năm ấy vui chưa từng thấy , tui như sống lại thời còn bé tý , ảnh vẫn còn khen tui '' em giờ đẹp...lão!'' hà hà...( hình như chỉ cò mình ên ảnh khen tui thôi hic hic)
  Anh như bóng chim tăm cá một thời gian  , chả ai liên lạc được với anh, hổng hiểu vì sao , nghe nói anh làm ở một cửa hàng bán bàn ghế ở Cali , anh thuê nhà sống một mình ( anh và chị chia tay lâu lắm , khi còn ở VN) có lấy vợ nhưng lại thôi nhau.Ai cũng nói anh về VN luôn đi hủ hỉ với con cháu , ngôi nhà của Cô dượng tui bỏ không trên quê , vườn tược từ từ lụi tàn , con ảnh ở dưới thành phố mua nhà đi làm gởi con cho tiện. Lâu lâu tui về lang thang qua mãnh đất của gia đình thứ nhất của tui mà buồn rười rượi '' Năm ơi ! sao tiêu điều quá vầy nè !'' Nhớ lời hai người dặn dò tui khi tui nói quen với một người Bắc , coi chừng nghe con liệu làm dâu nổi không ? đó giờ sung sướng sau này phải khéo nghe con ,người Bắc khó lắm... Ấy vấy mà vợ chồng tui đã sống nhau gần 30 năm rồi , Ờ! Hồi đó Năm tui cứ nhắc '' chồng con có đánh thì về nói Năm tính '' lúc mới quen dẩn về ra mắt Năm tui ''giao kèo'' là hổng được''oánh'' con Hồng nghe ! thương đứt ruột....
  Cách nay vài bửa ra cháu K. Đám giổ Cô Năm nghe cháu nói tháng trước có một người tên Tâm là chủ  tiệm báo rằng là anh Hai tui bị đột quỵ đưa vô cấp cứu tình trạng rất nguy kịch và anh ấy hỏi nếu tình huống xấu nhất thì ... điều đáng noi là ảnh nhất định không muốn cho ai biết hết ... Tui đau khổ lắm! Một thân một mình như vậy ai lo cho ảnh đây ! Hiện tại ảnh khỏe nhưng ngồi xe lăn ! Trời ! vái Năm tui phù hộ cho ảnh mau mau thay đổi ý định để trở về , mà lâu rồi anh nói với tui , tuổi già mà mình về để con nó chăm sóc là ,,,tủi thân lắm em ( có lẽ anh nghĩ khi xưa anh không gần con cái nên cái tình cảm nó nhạt nhòa đi, cũng chỉ vì hoàn cảnh thôi mà ...) Tui buồn , tui khóc tui chả biết tâm sự cùng ai , thôi thì nhờ blog vậy , nếu có ai ở Cali có đi ngang mấy cái tiệm bán tủ bàn ghế xin hãy cầu nguyện''phụ'' dùm tui cho một người đàn ông tuổi Dậu , đang bị một nổi u uất , đang có một cuộc sống buồn tủi , cô đơn ( anh hay nói xưa anh làm khổ nhiều phụ nữ sau này anh sẽ bị quả báo , gì thì gì chứ tình cảnh này đau lòng quá , hồi đó có người làm mai cho anh một chị gần xóm nhưng anh hổng chịu , tôi nghiệp chị ấy ở vậy luôn , còn một chị anh chũng chê...ốm quá , cũng không lấy chồng cho tới bận trước anh về xuống Bến Tre thăm chỉ, hai người bắt tay nhau và anh chỉ nói '' Xin lổi '' trong khi chỉ khóc ròng ròng '' chờ anh mấy chục năm giờ en nhận hai từ đó thôi sao?''Thật hết biết nói gì nữa với ông anh tui!)
  Còn tui , chỉ trông mong vào một phép lạ thôi! Và tui tưởng tượng nghe: anh về ở nhà của Cô Dương tui nè, sát bên là nhà má tui , kế là nhà anh chị Hai Thực nói chung là lòng vòng bà con không hà , lâu lâu tui về thăm anh ,hai anh em sẽ ra bờ ruộng ôn lại những chuyện trên trời dưới đất,tui kể anh nghe chuyện tui ở Tnxp, tui nghe anh nói chuyện ở trời Tây , tui sẽ tiếp tục được nghe anh khen đẹp ...lão , ngộ lắm tóc tui chưa có bạc đâu nghe vẫn còn đen thui ( chậc! Nói vậy thôi chứ bửa nọ mấy đứa cháu nó  ghẹo'' xin chia buồn với Bác Ba có tới 5 cọng tóc bạc'' khi tụi nó sửa soạn tóc tai cho tui đi đám cưới )
  Lạ nhỉ , sao tui cứ mong ảnh về để khen tui đẹp! , em chờ anh về đó anh Hai ơi! Về để ra bờ ruộng hóng gió đồng quê , thở không khí của rơm của rạ , về để có ''đi'' thì thì ra đồng mã ...cho gần ...anh Hai ơi! Đừng ở bển nữa anh nhé, em năn nỉ anh mà ...
  
 
   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét