Ôi! Cuộc sống…
Bàng hoàng đến chết trân khi giọng anh
cứ nhè nhẹ tha thiết: ‘ ‘ …anh đấy em! Không ngờ phải không ? thật tình anh
cũng đả quên mất rồi! cho đến khi gặp những lời tự kể của em , anh mới ngớ ra
và giờ đây như một định mệnh khiến hai ta lần này “là của nhau” em nhỉ?
Năm 1985 , tại công viên Văn Lang có một phụ nử chưa tới 30 đang đứng…
(chồng bệnh ngặt nghèo, con …cấp cứu , đồng lương công nhân còm cỏi đâu trang
trãi được gánh nặng oằn vai khi tiền thuốc men
cho hai người thân yêu càng ngày càng lớn, bán tất cả những gì có được ,
thậm chí những giọt máu quý báu cũng đổi thành tiền cứu chồng lo con , vậy mà…
gia đình hai bên cũng khó khăn , thôi thì…) một người đàn ông trờ tới đi chiếc
xe gắn máy màu đỏ -sau này cô biết là “ cúp nử hòang”- “ đi không em? 50 nhé!”
người phụ nử “dạ!” rồi tự dưng òa khóc ngất ! người đàn ông hỏi : ‘ ‘ Ủa! sao
vậy !?” Ngẹn ngào trong nước mắt “ Nói thiệt với ông, chồng bệnh , con cấp cứu
nên ,nên…” và cô ngồi thụp xuống ôm lấy mặt khóc, “ Đây! Cô lấy cái này về lo
đi , nếu tôi ở trường hợp chồng cô, sau này biết được chắc chắn tôi tự vận chết luôn ! cô về liền đi!” người đàn ông ấy
dúi vào tay cô một xấp tiền và hối cô về ngay , còn mình nổ máy xe chạy mất. Ngở ngàng quá đổi, cô bừng tỉnh cầm món tiền “ trên trời rơi xuống”
thật chặt và chạy , chạy mà nước mắt cứ tuôn ( có kịp cám ơn người đàn ông đó
đâu!) . Một tuần sau , chồng cô mất .
Hai mươi năm sau , thời buổi công nghệ tiến
bộ , cô gái nhỏ nằm cấp cứu thửo nào giờ
đang học Bác sĩ , mẹ cô từ ấy đến nay vẩn ở vậy ! cô sắm cho mẹ cái vi
tính , thĩnh thõang cô trêu sẻ kiếm chồng trên mạng cho bà .
Một hôm , trời mưa thật dai từ sáng đến tối
vẩn chưa dứt , nhìn ngoài trời ánh sáng của bóng đèn treo trong con hẽm thật lẻ
loi , tội nghiệp; khi mưa và gió cứ làm nó đong đưa , đong đưa , bà chợt nhớ
đến bửa tối của năm nào , những giọt nước mắt lăn dài , và không hiểu sao bà mở
máy và sự việc tối đó cứ cuồn cuộn chảy ra và điều làm bà thanh thản là bà đánh
hai từ Cám ơn – viết hoa- người ân nhân năm nào đả tặng bà số tiền cứu gia đình
bà qua cơn túng bấn , bà không nhớ mặt ,không tiếng cám ơn ( nổi ngạc nhiên lẩn
xúc động làm bà hóa …câm lặng)bà tạo blog và cái tựa hơi bị dài : “Cám ơn người
đàn ông ở công viên Văn Lang của hai mươi năm trước…”
Vài hôm sau , có người bình trong blog của
bà, “tôi xem xong thấy vui và buồn , chị ơi! cho tôi làm quen nhé ! tôi hơi
giống chị một chút , vợ mất vài năm trước , tôi có một cháu trai …” và dần dần hai
người cứ thế mà quen nhau , và rồi như một sự sắp đặt của ông Trời , cái niềm
an ủi cho những người quá nhiều bất hạnh đả được bù đắp , họ đến với nhau khi
tóc đả hoa râm , tận trong sâu thẳm mổi người đều nghĩ điểm cuối cuộc đời là
đây!
Và cái ngày quan trong khi bà nhận lời chung
sống với người đàn ông ấy thì ông ấy mới tiết lộ chuyện năm xưa ! và ông kể
hình dáng người phụ nử ấy khóc ngất khi sắp phải làm một chuyện chẳng đặng đừng
để cứu chồng cứ thĩnh thỏang hiển hiện trong ông một nổi xót xa…cho đến một
ngày ông đọc trên blog mẩu chuyện “ Cám
ơn…” của bà và cứ thế mà đến với nhau.
“ Đừng khóc em ! mọi chuyện qua rồi , chiều
nay em dẩn anh ra mộ anh ấy để anh thắp cho ảnh nén hương và anh sẻ là người
tiếp tục là bờ vai cho em sau bấy nhiêu năm em sống lẻ loi , em nhé!”
-“ Cám ơn , cám ơn anh vạn lần! …”
Có lẻ từ cám ơn nầy là thâm thúy , trọn vẹn
nhất với bà .
Ôi! Cuộc sống , nó lạ lùng làm sao , nó kỳ diệu làm sao …
Đã xem được blog của chị qua liên kết blog anh Lê Đức Trị. chúc chị thật khỏe.
Trả lờiXóaCám ơn Người Cùng Tên với Xuyên Mộc , chúc anh vui
Xóa