Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

Chuyện tờ biên lai học phí và nỗi sợ

 Chuyện về tờ biên lai  học phí và nỗi sợ …
   Vào năm 1973 , tui , nhà ở Cầu Bông đi học thêm tuốt ở Gò Vấp ( hồi đó đi bộ không hà ) gần bót Nguyễn Văn Gặp , hồi đó tui nhát lắm và thiệt tình là mặc cảm với bản thân lắm tại vì vừa mập vừa lùn (híc) .
   Tại sao tui nhát ? , có nguyên do , là tại vì từ nhỏ tui sống với Cô Dượng ( là chị ruột của Ba – chỉ có mình ên anh Hai tui thôi , nên đem tui về cho vui cửa vui nhà – và Cô tui  quan niệm là nuôi cháu mồ côi phải quản chặt không thôi nó hư là mang tiếng) nên nhất cử nhất động gì đều đừng hòng qua mắt Cô tui , tỷ như tui đi học thì Cô đi phía sau canh chừng , về thì Cô đứng lẫn trong đám đông … ( chuyện này tui đâu có biết mãi sau này Cô mới nói ) còn chuyện đi đứng ăn mặc thì , chậc ! nói sao nhỉ ?đồ bộ cỗ  lá sen , bà ba , áo bài lai , nói chung là đồ toàn  kín cổng cao tường , nhìn tui khác với mấy đứa đồng trang lứa với tui lắm , đi thì từ từ , không chạy xồng xộc , không vừa nói vừa cười , đứng không dựa bàn , dựa tường , còn  phơi đồ thì phải giủ cho đừng nhăn dúm lại rồi treo lên móc, canh cho hai mép bằng nhau , ở xóm không có là bạn bè với ai ráo trọi , nhiều lúc  thấy tụi nó tắm mưa thích vô cùng mà đâu có dám , thấy tụi nó nhảy lò cò, chơi banh đủa …mà có dám ra nhập bọn đâu ; có chuyện này là Cô dượng tui thương tui lắm đó , không cho tui làm gì đụng móng tay (?)  tui chỉ có việc đi học và thêu ( gần nhà có một chị là nhóm trưởng của loại hàng thêu trên lưới của Đài Loan  , Cô nói cho tui thêu để khỏi buồn , Cô dượng tui về tài chánh không đến nỗi bởi vì có dãy nhà cho thuê , dượng tui là tài xế ở Cảnh sát Quận 3 ) công việc nhà , cơm nước Cô tui làm tất ( thú thiệt 17 tuổi tui …chưa biết nấu cơm , chưa biết …giặt đồ - xâú  hổ quá , ai không tin thì chịu vậy !) và tui được bảo ban rất kỷ là không được nói chuyện với con trai , tránh xa nó ra bởi vì đụng trúng nó là có …chửa liền ! ghê quá . Cho nên tui cứ trong nhà , mặc đồ  ủi thẳng cón ( cô tui ủi cho luôn)  đầu tóc thì Dượng tui xức bilantin chẻ ngôi 7 ,3 lấy cây lược ép cho dợn sóng , đi đâu thì cô dượng tui dẫn đi , còn chân mang guốc đen đi lộp cộp , dép màu hồng  đi lẹt xẹt ( bị la liền nào là con gái phải ý tứ v.v..) tui giống  như tiểu thư ( mà là tiểu thư thiệt , hồi đó tui ‘’ẻo’’ dử lắm ( là là …nhõng nhẽo ấy) ! tại Cô dượng tui cưng chiều nè , rồi tuyên bố ‘’không có đứa nào đụng tới con ‘’chầm tụng ‘’của tao nha ( cái từ chầm tụng hiểu như là một cái biệt hiệu riêng mà đến tui cũng chả biết tại sao gọi tui là chầm tụng nữa . Còn nữa là  bất cứ chuyện gì bên Nội ai cũng phải hỏi ý kiến của Cô ( bây giờ gọi là tư vấn ý mà ) , tưởng tượng đi nhé : một cô bé có tý tuỗi đầu phải sống trong vòng tay nghiêm khắc tuy được cưng chiều số một , không có bất kỳ ai ‘’tiếp cận ‘’ nên hồi đó tui …cô độc lắm ! Nghĩ lại cũng thương Cô dượng chớ không có trách ,tại hoàn cãnh lúc đó , xã hội lúc đó thì đương nhiên phải vậy thôi ! Còn khi ăn cơm mới khoái tỷ nè ! tui ngồi đầu bàn Cô dượng ngồi hai bên , giống như cô công chúa ngồi cùng Phụ vương và Mẫu hậu  .  Có chuyện này giờ tui mới dám nói ra , hồi đó tối thứ bảy nhà Cô Hai (có tới mười người con )tui mở party để mấy Anh chị tui đến đễ nhảy đầm , riêng tui ưu tiên ngồi trên cái ghế cao cao ngay quầy,  đang ăn kẹo ( Anh Tư con cô Hai có căn nhà xây ba tầng ,tầng giữa như phòng Hát với nhau bây giờ vậy ) hình như tui học đệ thất , có một anh bạn của anh Bảy sau khi nhảy với chị tui xong bước tới gần tui hỏi “ mấy tuỗi vậy …bé!’’ mọi người ơi ! chỉ có vậy thôi mà tim tui nhảy bịch bịch , lúng túng nói đúng một chữ … “ thất ‘’ ( trời thần đất địa ơi , tui nghe ba chớp ba nháng tưởng ỗng hỏi học lớp mấy ) tui thấy ổng chựng lại một chút rồi  xoa đầu tui một cái nói hiễu rồi và mất tiêu , lúc ấy chắc tại bóng đèn xanh xanh đỏ đỏ chớp tắt nên tui lóa chăng ?) chỉ có vậy thôi mà tui run muốn chết và nhớ mãi cho tới giờ ( cảm giác lúc đó ngộ lắm ! như là ngỡ ngàng ,như là có một quầng sáng ngay mặt …) Ai từng cở tuổi như tui , sống một cuộc sống giống tui mới hiễu mới thông cảm chuyện khó tin ấy nhưng thật sự là vậy đó , (thậm chí  có kinh lần đầu tui khóc quá trời , đâu có ai dạy cho tui biết gì về chuyện đó đâu , sao hồi đó suy nghĩ của mọi người kỳ cục quá nhỉ ?)… Lo lắng muốn bảo vệ cho cháu mà cô dượng tui vô tình làm cho tui cứ lủi thủi một mình , có lẽ vậy mà tui thiếu tự tin , lúc nào cũng thấy mình cần phải có ai đó chở che , hở ra là ‘’ méc Ba Năm , Má Năm’’( cô tui thứ năm ) lúc nào cũng sợ sệt mình làm gì cũng không được …đó là chuyện khiến tui nhút nhát . ( là theo tui nhận định vậy đó).
  Còn chuyện tui mặc cảm vì vừa mập vừa lùn đây : sống với cô dượng sướng như tiên đó nhe , cô tui là một tay nấu ăn có hạng , giổ quảy là cô tui lãnh phần đứng nấu , mà cô chế biến món ăn ngon ơi là ngon , ngày tui ăn có …năm cử hà : sáng , trưa , xế, chiều , tối , riêng tối là độ 7giờ dượng tui đi làm về mua khi thì bánh bao Cả Cần khi thì sâm bỗ lượng lúc thì thịt bò vò viên có lần nọ dượng tui mua bánh ngọt , bịch sinh tố  với thịt xá xíu tui …tham , ăn uống hết luôn,  lát nữa cái bụng nó không tiêu tui thở không nổi , con mắt trợn lên trợn xuống ( sau nghe cô tui nói lại) làm dượng tui vác tui vô bệnh viện , tội lắm vừa ôm tui chạy vừa khóc kêu ‘’ Hồng ơi ! đừng làm Năm sợ con ơi !’’ vậy đó mà cứ học ,thêu , ăn ,ngũ riết không mập mới là lạ , còn chiều cao thì khiêm tốn lắm ! đâu tới 1m50 . Sở dĩ có chuyện thước tấc ở đây là vì nó liên quan tới một chuyện rất ư là cảm xúc ! mọi người có thấy cái tựa đề không nào : Biên lai học phí và nỗi sợ .  Ngộ quá hé! Từ từ mình sẽ kễ cho nghe ,mà xin lỗi trước XM có sao nói  ủa! viết vậy mọi người rán hiểu dùm nha . Cái tánh nhút nhát và cái mặc cảm … ‘ ‘thễ hình’’ bắt đầu đi vào câu chuyện đê..ê ê… ( có những từ mà gõ dấu  ‘ ‘hỏi’’ thành dấu ‘’huyền’’ nên đành gõ thành dấu ‘ ‘ ngã’’ mọi người thông cảm nhé)
   Trở lại chuyện đi học thêm , như đã biết tui cứ một mình vô lớp , cạnh tui là người bạn gái dễ thương lắm , tên Hạnh . Học đâu vài tháng thì có chuyện bực mình ,tui nhớ là có một ‘’thằng quỷ’’ rất ư là đẹp trai :tóc quăn , da trắng, đôi mắt hắn lông mi dài đen đẹp lắm , người cao ráo là người cho tới giờ tui còn mang mối hận , biết sao hôn ? không hiễu kiếp trước tui có ân oán gì với hắn không mà cứ nhè tui mà chọc , nhà tui ở gần Cầu Bông ( Bà Chiễu) phải đi ngang Lăng Ông Lê văn Duyệt qua rạp hát Đại Đồng mới lên đến nhà thầy Nguyễn Trung Đạo ( hay Lê tui quên rồi ) thầy dạy giỏi lắm! còn nhà hắn đâu đường Phó Đức Chính (cạnh Lăng ) tui biết hắn canh me tui vừa tới là hắn xuất hiện hắn đi phía sau và mọi người biết hắn ‘’hát’’ bài gì không ? ( đừng cho là hắn thích tui nhé ! lầm to ) cái điệp khúc chết tiệt “ mập, mập mà lùn’’ theo mỗi bước chân tui đó , tức cành hông . Mà hễ tui quay lại là hắn huýt saó ngó lơ đi nhanh vượt qua tui mà trước khi vượt qua hắn còn nhìn chằm chằm tui trợn mắt như hù một cái ( bởi thế tui mới thấy rỏ đôi mắt hắn có hàng lông mi đen và giống như gắn lông mi giả vậy ) tui băng qua bên kia đường đễ tránh hắn, lát sau cũng nghe tiếng  ‘ ‘ mập mập mà lùn’’ quen thuộc . Vừa sợ vừa tức mà hỗng dám nói gì , hỗng dám làm gì  . Chưa hết đâu ,trong lớp hắn ngồi tuốt dãy bàn bên kia hắn chờ thầy viết bài trên bảng là hắn lấy dây thun kẹp bì giấy bắn lén tui nữa , khi trúng tay ,trúng đầu ,trúng lưng ( bây giờ gọi là  bạo hành học đường , hôm nọ nghe đài nói có một học sinh tự tử vì bị bạn bè bắt nạt ,nhớ lại ‘’khúc đoạn trường ‘’năm xưa mà giận mình quá cỡ , sao ngu quá thế hổng biết) Tui sợ lắm ! và đi tới quyết định :nghỉ học .( Ngu ơi là ngu ) . Bửa trước tui nói với Hạnh là hết tháng tui không học , Hạnh hỏi lý do , tui sợ ( lại sợ) nói thật thì quê ,nên nói đại ‘ ‘ không có tiền đóng’’ ; ngày học cuối cùng tui mừng vì sẽ thoát khỏi cái thằng quỷ dịch đó , thì Hạnh đến dúi vào tay tui một mãnh giấy rồi đi lẹ vô lớp , tui mở ra thì là là cái tờ biên lai đóng tiền học tháng tới ! trời đất ơi ! Hạnh ơi là Hạnh ! khỗ ơi là khỗ ! tui tiếp tục ‘ ‘ sống trong sợ hãi’’ tháng kế tiếp và rồi tất cả mọi hoạt động đều ngưng trệ vì sắp sữa đến ngày Giải phóng đất nước , tui và Hạnh bặt tin nhau từ đó . Tui còn nợ Hạnh 100 đồng học phí .
  Bốn năm sau , năm 1977 ,ở đơn vị Tnxp ,  tui là Đội phó Hậu cần Đội 2 , Cơ động 5 đóng ở Củ Chi , trưa nọ lên Văn phòng có chuyện gì đó , đang bước trên bờ đê tự nhiên ngước nhìn sang bên triền dốc kênh thấy một người đang đứng nhìn mình miệng cười cười , há hốc ra : Hạnh kìa ! Ôi! Ôi ! Hạnh ! cả hai ôm chầm nhau , sao mà bất ngờ quá vậy ! Từ đó tui và Hạnh cứ quấn quýt nhau , Hạnh được phân công là quản lý ở Văn phòng khâu căn tin , thỉnh thoảng hai đứa tui ngồi ngắm … đồng khô cỏ cháy , uống nước chè đậu đen còn dư lại ( lúc đó sao tui quên nói Hạnh nghe cái vụ tui bị ‘ ‘ bạo hành’’ và mãi trong một lần cũng vô tình gặp lại tui mới ‘ ‘ méc’’ với Hạnh chuyện ấy – gần 40 năm sau – từ từ tui sẽ kễ ) Đời Tnxp đâu có yên một chổ ,chúng tui lạc lại lạc mất nhau .
  Mười năm sau ,1987 khi ấy tui chuyễn về xí nghiệp rồi có chồng ,con và được cấp căn phòng nho nhỏ ở khu  tập thể , một hôm tình cờ xem báo Công an thấy chỗ góc ý kiến người dân có đăng mẫu tin cám ơn các anh công an vì giải quyết chuyện gì đó cho gia đình chị tên Nguyễn thị Ngọc Hạnh và người chồng tên Trương Đình Viễn , tui như bị điện giựt ( lúc ở Cơ động 5 anh Viễn là Đại Đội trưởng của tui mà ) lật đật gởi thơ theo địa chỉ ghi dưới bài viết  đồng thời ghi trong thư nơi của vợ chồng tui  ở bến Bình Đông , thư đi rồi tui trông hoài trông riết … Một ngày nọ tui đang ở nhà thì bảo vệ gọi có người tìm : anh Viễn và Hạnh tới, hai người đi chiếc xe đạp từ bên Phú Nhuận đến gặp tui , khỏi nói tụi tui mừng quá đổi là mừng , thế rồi tụi tui lại mất nhau nữa ( nghĩ lại tui giận tui ghê gớm , sao không giử liên lạc với người ơn của mình ), lúc ấy cuộc sống vô cùng khó khăn , cơm áo gạo tiền cứ cuốn hút lấy con người ta .  Tui nợ nhỏ Hạnh .
  Xin cho tui xẹt ngang chuyện này , miền Nam hoàn toàn giải phóng ,thì giống như tui cũng bay ra khỏi cái tổ ấm vàng son của mình , Cô dượng tui hồi hương ,bán tháo bán đỗ nhà cửa , đó giờ sung sướng quen rồi , về quê ăn uống kham khổ , tội nghiệp cô dượng tui lắm làm rẫy làm lúa trời nắng chang chang  , tối về còn đan rỗ nữa , vậy chớ cũng còn cưng tui lắm , không cho tui ra ruộng , chỉ kêu coi chừng nhà và …nấu cơm , hồi đó đâu có bếp dầu hôi mà nấu bằng củi , nấu cơm ,trời ơi! Tui sợ muốn chết ( lại sợ ) nấu đâu có biết canh , cơm bửa sống bửa khét , vừa nấu vừa khóc ròng , dượng tui la cô tui nói thôi thôi để Năm nấu cho … Một hôm , có người bà con gặp cô dượng tui nói là muốn đem tui xuống đễ đi làm thư ký cho dượng Ba ( dượng là ‘’ Việt Cộng ‘’ nằm vùng , giải phóng xong cấp trên phân công dượng làm Ũy viên thư ký phường ) còn nói là cho tui đi giúp Cách Mạng cho Cô dượng tui có ‘ ‘ công ‘’ có người nhà tham gia chính quyền . Khỏi nói tui run muốn chết , nào giờ có ra đường đâu , có đi ra khỏi tầm mắt của Cô dượng tui đâu … Cô dượng tui bàn với Má tui , bàn tới bàn lui cuối cùng cho tui  đi xuống làm thư ký cho dượng Ba ( hồi đó sao ai cũng sợ những người gọi là quân quản nhỉ ? hơn nữa có tin đồn là con gái gã cho thương binh , con của Cô tui lại là lính pháo binh giải phóng biệt tăm biệt tích  nên hai người buồn lắm !  …) tui nghĩ cô dượng tui cũng bất đắc dỉ thôi vì nếu tui đi làm cho chính quyền thì tốt hơn ở nhà mà cô dượng tui thì là gia đình bị liệt vào thành phần ngụy quân ngụy quyền , chậc! trăm mối tơ vò …thương mà không giúp gì được hết . Thế là tui khăn gói đi làm “ Cách Mạng” , bở ngỡ lạ lẫm , tối tui khóc một mình , nhớ Năm ,nhớ những ngày còn trong vòng tay Cô dượng , tui bơ vơ lạc lỏng giữa ‘’chợ đời’’( híc ) tui làm thư ký cho dượng Ba tui thời gian thì chuyển qua Ban thương binh xã hội . Được cái ..hỗng có phải nấu cơm .  Có chị nuôi nấu cho cán bộ và một số phường đội …tui ít nói lắm , lui cui làm việc của mình ( nói ra sợ nói sai , người ta cười ) có lẽ biết tui là cháu của ông Ũy viên thư ký nên không ai bắt nạt tui hết , tui còn thân với hai chị em song sinh cùng Ban thương binh xã hội ( hai chị tên Kỳ - Phùng là cháu của Bác Bảy Trúc trưởng ban ) khoảng thời gian ấy tui như con chim vừa mở mắt , nhìn cái gì cũng lạ lẫm hết , trong Ủy ban tui là nhỏ nhứt nên mọi người thương tui lắm ( bây giờ ngồi xem lại mấy tấm hình hồi nhỏ tui thấy tui cũng  ..dễ thương lắm chứ bộ! ) Và đấy là cánh cửa cho tui mở rộng tầm nhìn , tui mang trong lòng nổi lo lắng : từ bây giờ mình phải tự lo cho mình , mình cảm thấy trơ trọi quá ! mong manh quá ! và tui thật sự Sợ hãi , và sự lo sợ ấy tăng cao khi Phường thông báo sẽ có đợt đi lao động ngắn ngày , ban của tui toàn người lớn không thôi ,không lẽ để họ đi thế là tui rụt rè giơ tay đăng ký tham gia Thanh niên xung phong , đời tui  hết là cô tiễu thư yễu điệu thục nữ , trước đêm đi Tnxp tui  ra sau nhà có mãnh vườn nhìn lên trời nhớ Má ,nhớ Cô dượng Năm và tui lặng lẽ khóc lo lắng mai này và tương lai không biết tui sẽ ra sao ? và tui run lên khi nghỉ rằng tui sẽ chỉ có Một Mình , chỉ có Một Mình thôi !
   ‘ ‘ …không có tố chất làm lãnh đạo , không tự tin , cứ cho là mình không làm được việc gì , chỉ làm cấp phó hay chuyên môn thôi’’ đó là lời nhận xét chân tình của một đàn anh cựu Tnxp áo xanh . Tui thấy đúng ơi là đúng !
  …………………………………………………………………………………………
   ( là thời gian Đẹp khi sống trong môi trường Thanh niên xung phong , tui dần thích nghi và cứ là ‘’ Phó ‘’ hay trong Ban tuyên huấn của Trường TNXDCSM ) thời gian cứ thế trôi vèo , bốn năm Tnxp rồi chuyển ngành , lấy chồng , sanh con , lâu lâu nhớ về món nợ ân tình với Hạnh , nhớ về cái non nớt , nỗi sợ , tự ti mà buồn cười cho mình . Cô dượng tui mất lâu rồi , trong lòng tui mang ơn cô dượng đã nuôi nấng , dạy dỗ tui ( cái tánh kỷ lưỡng , nghiêm túc ấy đã vào máu xương của tui ) nếu có kiếp sau tui sẽ là con của Cô dượng tui đễ trả ơn ( hu hu  Năm ơi ! con nhớ Năm quá!) ……………………………………………………………………………………………
   Năm 2012 , trong lần cùng số cựu tnxp trở lại Campuchia thăm nơi ngày xưa xảy ra vụ thảm sát do ponpot gây ra cho 24 đội viên tnxp thuộc Tổng 3 , liên đội 303 , trên xe có quen một anh xưa ở Cơ động 5 , trò chuyện xã giao thôi , anh tên Hùng . Tối đó chợt nhớ đến và nhắn tin hỏi chị Tuyết ( người tổ chức chuyến đi )  xin cho số của ảnh , Sợ Hiễu Lầm ( lại sợ ) nên nói rỏ là xưa tui cũng chung đơn vị với ảnh , ngay tức thì chỉ gọi cho tui hỏi “ chị ở cđ 5 hả ? vậy biết Hạnh vợ Trương đình Viễn không ?’’ tui muốn té ngữa ! sao đời có những việc quá ư là bất ngờ không tưởng tượng được luôn ! Lần đầu tiên trong đời cái Sợ đã giúp tui tìm lại người xưa ( chắc ông Trời muốn tui đừng có mắc nợ ai ở kiếp này nên xui khiến cho tui  phải Sợ để thanh minh  để từ đó tui tìm được Hạnh ) .
   Vài hôm sau , tui nhờ người chở ra nhà Tuyết ( Tuyết và Hạnh của tui cũng là bạn thân từ rất lâu ) phút gặp nhau tụi tui ôm cứng ngắt , tui cứ thầm nghĩ ‘ ‘ bây giờ mà đễ lạc nhau nữa là tui sẽ nguyền rũa tui cho tới chết .’’ .
   Mọi người biết không vừa ngồi xuống ghế tui bật nói liền ( sợ quên ) : tui nói cho Hạnh nghe chuyện này , Hạnh có biết hồi đó Hạnh làm tui vừa thương vừa khổ vì Hạnh không ?’’ Hạnh ngớ người ra không hiễu , tui mới cười và kể cho mọi người nghe chuyện tui bị ‘ ‘ quấy rối’’ đến nỗi nghỉ học ,rồi nói láo là hỗng có tiền , rồi một tháng đi học do tiền Hạnh đóng và nỗi sợ hãi do ‘ ‘ thằng ông nội ‘’ ấy gây ra … từ năm 1973 một nghĩa cử thật Đẹp của một người bạn để lại trong tim tui một cái gì đó thật trìu mến ,ấm áp mà đằng đẵng gần 40 năm sau vẫn còn …nóng hổi trong tui .
   Quán café Aroma 6A Phan Xích Long - Phú Nhuận tối tối có một đồng đội của tui làm Mc ( Hát với nhau ) Hạnh của tui đó ! xin mời mọi người nếu có dịp hãy đến thưởng thức và hát những bài hát của Ngô Thụy Miên , Trịnh Công Sơn , Nguyễn Ánh 9… nơi đó có một trái tim nhân hậu …Ủa ! đến giờ mà tui cũng chưa nói lời Cám ơn Hạnh nữa ! có phải tui Sợ không ta .Ừ ! tui sợ tui sẽ khóc khi nói lên hai từ ấy . Sao nỗi Sợ cứ theo tui hoài vậy !
   Chuyện Tờ biên lai học phí và nỗi sợ là vậy ! Có làm mọi người thất vọng hay đại loại là ‘ ‘ chả có gì mà viết dài lê thê , chả có gì mà ầm ỷ v.v.v’’ riêng tui đây là câu chuyện tui trải lòng 100% và cốt yếu là là Không Sợ bị cười , không sợ bị chê … sau cùng là rất cám ơn tất cả đã ghé nhà và hòa vào trang viết của tui , chúc mọi người thật nhiều niềm vui , mà phải có một vài nỗi sợ ( nhiều khi lại giúp ích cho mình ) nhỉ ?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét