Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2013

Bến bờ Hạnh phúc ( phần 2)


                                    Bến bờ Hạnh Phúc ( tập 2)
          Xin lổi mọi người có một đoạn chưa đúng XM ''nói lại '' đây :
          Lúc hòa bình rồi , Mẹ Ái đem Hồng về nhà ở ,khi ấy phát động chuyện đi lao động sản xuất và năm 1977 ở thành phố Biên Hòa thành lập đơn vị Thanh niên xung phong và Hồng 15 tuổi là đội viên nhỏ nhất .
          Hai năm sau Ái cũng muốn trở về nơi chôn nhau cắt rốn ( có đứa con gái hủ hỉ thì cũng đi rồi! , thời đó không đi đâu có được! ) phần cũng muốn Hồng ''trở về cố quận'' ( chậc! Tính sai đường nên đời Hồng khốn khổ , trách ai đây! ) nên Ái nói cho Hồng biết và.. và báo cho Bà Hai chổ Hồng đóng quân .
         Ngày vui đoàn tụ ư! Lá rơi về gốc ư! cơ bản là không muốn có ''Nó'' trên đời ! mà giờ từ đâu chui lên , cũng nhờ con Ái thiệt thà ,thì thôi khỏi mướn con ...ở đợ vậy! Cay đắng thay !
        Thế là cô đội viên Tnxp bị ''Má'' triệu về , về làm tiểu thư đó! Không phải sao ? bởi bà ấy đánh xe hơi lên rước Hồng mà! Ai cũng xuýt xoa ! '' nhà giàu quá! đi Tnxp chi cho ...khổ !'' '' con Hồng sướng nhá ! ...'' Ai có biết cuộc đời Hồng như ...chó khi về với nơi gọi là'' tổ ấm'' .Cuộc về đó coi như cô bỏ ngũ .
      Cái tổ ấm đó như vầy : sau khi quăng của nợ là Hồng đi rồi thì bà đẻ một lô một lốc con , trai có gái có và công việc làm ăn khá hơn, giàu hẳn lên , và sung sướng hay sanh tật , ông chồng bắt đầu chê cơm thèm phở , Má Hồng cứ chúi đầu làm giàu , tiền vô không muốn ra, người làm thay đổi lia lịa ( bắt làm như trâu ,tiền công như bèo) đến khi được tin Ái kêu nhận con , mừng như bắt được ...hột xoàn !thế là Hồng nghiễm nhiên thành con mọi ... bà đếch phải trả công !
     Một cô gái tuổi trăng tròn , mới chạm vào môi trường tập thể , lạ quá , hay quá ! bao mơ mộng ,nhiệt huyết cháy bỏng bị dập tắt cho tối tăm mặt mũi với công việc ngập đầu mà chả có lời thương yêu ngọt ngào thông cảm , '' Hồng ! mầy giặt đồ vậy hả ? Hồng mày nấu cơm vậy sao ? Hồng mày rửa chén dơ quá! mày mày mày...''
Nhà có một cửa hàng ở chợ , chiều cô ra ngồi phụ bán , ngồi  hoài Hồng không muốn về nhà ( hết hàng rồi vẫn ngồi đó ngắm ...mây, ngắm cái hàng rào ,ngắm nơi có một tòa nhà hồi xưa gọi là ''bản doanh của Lực Lương Thanh Niên Xung Phong'' !...) Hồng không muốn về cái ...địa ngục ấy ! có ai thương cô đâu , có ai hiểu cho cô vì muốn một chút vui vẻ của mọi người cô rán hết sức làm vừa lòng từ lớn đến nhỏ mà có ai ban cho cô nụ cười thân thiện ,trong mắt họ Hồng chỉ là con nhỏ mai mốt sẽ được ...phần gia tài . Có hôm ngồi một mình Hồng muốn chạy đến nơi cô hay nhìn về nó: NGÔI NHÀ 922 Nguyễn Trải ( nơi cô bán là chợ vãi Soái Kình Lâm , gần lắm !) thoát khỏi NGÔI NHÀ đang ở nhưng mọi người ơi! Hai chữ ''đào ngũ'' đã chặn Hồng lại mất rồi ! làm sao ra khỏi nơi a tỳ đó đây ...
   Trong số khách mua hàng có một anh bộ đội thường lui tới ,và anh hay hỏi ''sao hết đồ bán mà em vẩn chưa về ?'' những lần nói chuyện Hồng biết anh là con một và có nhà riêng đang sống với Mẹ ( ý nghĩ của Hồng là chỉ muốn đi , bằng mọi cách phải tránh xa cái nhà tù tối tăm khốn nạn , cái nơi gọi là mái ấm gia đình !) và điều gì đến sẽ đến Hồng theo người đàn ông ấy về nhà  , lòng phơi phới , cô đâu biết cô tiếp tục dấn thân vào ...hang quỷ! Sao cái kiếp số đen đủi cứ bám lấy Hồng như ...đỉa vậy!
           Xin tạm dừng nhé mọi người.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét