Blog ơi! Ta chưa khoe với
mi hở !
Biết chuyện gì không blog? Mà ta nói trước mi
đừng có giận ta nghe , chả là gần năm nay ta cứ hì hục viết bài và lén gởi đi
dự thi ở cuộc vận động của Bản tin ( ta đâu dám hê , sợ chả có giải nào thì ê
mặt lắm ) và rồi hôm nọ ta có giấy mời họp CTV ở Lực Lượng , họp một lúc đến
phần đọc người đạt giải , ta nghe một cháu ở Bản tin xướng tên , ta nghe cái
tên này quen quen , trời thần ơi! Là tên ta! Ta đi lên nhận phong thư mà như đi
trên mây ( thiệt đó ) , chưa hết nha vừa trở về ngồi xuống ghế thì nghe tên ta
nữa . Ra là ta tới 4 giải , ha ha ,blog ơi! Ta vui dễ sợ …( Năm 2012)
Nè để ta lấy mấy cái bì thư ghi cho mi xem
nha:
Giải 3 :truyện ngắn –đợt 3.
Giải 3 : phóng sự - đợt 3.
Giải 3: truyện ngắn – chung cuộc.
Giải 2:ký sự - chung cuộc .
Bây giờ ta chỉ nhớ là có hai bài là: Thì
thầm cùng em tháng 7 và bài Câu chuyện
tìm mai .
Hình như lúc đó ta hổng biết gì hết trơn (
ta có tật xấu là khi vui là cứ tưng tưng , loi choi như con gà chọi , bị má ta
la hoài mà không bỏ được , ai giúp ta với , má ta hay trừng mắt “ già mà xí xọn
quá , không nên nết !” chậc ! có lúc ta cũng muốn kiềm chế cho ra dáng đường
hoàng , đĩnh đạc , nhưng rồi không được vì cứ làm bộ mặt nghiêm nghị một lát là
ta bức bối khó chịu lắm , thôi thì ông Trời ổng cho tánh nào thì chịu vậy !) .
Lúc đó có các phóng viên các báo , không
biết họ có cười bà già này không ta? Cùng là tnxp thì xí xóa nhau được ( ta nói là khi ta hô ‘ ‘
trời ! mình có tên , mình có tên nữa …” chắc mắc cười lắm nhỉ?) Thôi , mong hai
anh Hùng và anh Huệ bỏ qua vậy , còn lại các em ,cháu khác thì thông cảm cho
qua nhá .
Xong thì đến phần hai , là đi qua Duyên Hải
ấy , người đầu tiên ta gọi là ai biết không ? Thầy ta , anh Đoàn Ngọc Hùng ấy ,
tội lắm nha , ảnh là người động viên ta viết , ảnh là người nữa đêm bị ta
dựng dậy ( là a lô đó) để hỏi “ anh ơi!
Sao giờ tui thèm viết , có bị khùng không
anh ?” v.v… May quá , giờ thì ta ổn rồi , khỏi phiền ảnh . Kế đến là Má
“ Cha! Giỏi dữ há , nhớ mua trái cây cúng Ông Bà Trời Phật nghe con !” là câu
Má dặn sau khi ta khoe ( thương Má ta ghê). Blog ơi ! biết ta mở hàng karaoke
bài gì hôn ? Sáu mươi năm cuộc đời . Ta hát không biết tuổi ta già hạng nhì (
sau chị Hương Xuân, chỉ nhận Giấy khen
,còn ta hổng có ,híc ) Ủa! sao lạ vậy ta .
Rất nhiều CTV ta mới quen , hơi bị ngại là
ta lớn tuổi quá , phải chi cái Hội cựu
tnxp này có sớm khoảng hai chục năm trước nhỉ ? Nhiều người đến ,
thức ăn dọn lên , vậy ra đó giờ sau khi họp xong là qua đây , đây là lần đầu
tiên ta tham dự , một thoáng bâng khuâng ( lại ở trên mây rồi!)
Rồi khi tâm hồn ta bớt bớt cảm xúc thì ta
nói với anh Hùng là song ca bài Hoàng hôn màu lá . Blog ới! Hai thầy trò hát ‘
‘ đã’’ thấy ớn ! ta nhắm tịt mắt lại mà nhớ về rừng , muốn ứa nước mắt , muốn
nghẹn ngào mà hổng dám…
Rồi cũng phải về thôi , nhờ một em tnxp chở về , ta đâu có về nhà ,
bảo ghé uống café , lúc ấy lòng ta dịu lại , muốn lắm một người chị một người
anh thật lớn tuổi chỉ để chi blog biết không ? để ta khóc , ta không hiểu vì
sao ta muốn như vậy . Đêm đó ta thức tới sáng luôn blog ơi! Ta cũng không hiểu
tại sao nữa . Và giờ đây ta mới tỉ tê với blog , ta mới khoe với blog . Còn nữa, ta hổng biết là là ta có giải là tại ta có
giải , ủa , là là vầy , nghĩa là chắc hổng phải ở ngoải họ thấy tội nghiệp ta ,
thấy ta lớn rồi nên cho ta đậu để …đở tủi
đâu hén ? . Mà nè blog ơi ! ta có gọi cho Y Phong mà
không được ( đối với ta mấy giải này sẽ là kỷ niệm suốt đời mang theo của ta đó
blog , cho nên ai thân thân là ta khoe tá lả , mời café tưng bừng hi hi…ta biếu
Má , tặng chồng , cho con , dẫn mấy đứa cháu karaoke mấy tiếng đồng hồ , giờ
thì mấy cái bao thơ nhẹ hiều hà ) Mà
blog ơi ! mi bao nhiêu tuổi vậy hở blog dấu yêu ! Thôi cho ta tạm dừng nhá . Chào thắm thiết .
Chuc mung Xuyen Moc nhe.
Trả lờiXóaCám ơn bạn ! chúc vui
Xóa