Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013

Cuộc hội ngộ sau 35 năm .


                 Cuộc hội ngộ sau 35 năm !
  Lâu lắm rồi , trong chiến tranh biên giới Tây Nam ,một đơn vị tnxp đóng ở Kokixom ( Campuchia) bị bọn ponpot tập kích … , và khi cuộc tàn sát xảy ra  có một số cán bộ trong Ban Doanh trại của Sư đoàn 7 bộ đội đóng gần đấy đã nghe tiếng súng đã băng rừng đến giải vây nhưng tất cả đã muộn màng , anh Vũ Đức Hân khi ấy là một trong số cán bộ đến ,chứng kiến những gì còn lại của trận chiến không cân sức và đã ôm nổi đau đớn ray rức suốt hơn 30 năm , nổi đau vì Anh Không Đến Kịp .
  
                 Mùa Xuân sao lại nói chia tay!
   ‘ ‘Phải dứt khoát chia tay Nó em ạ! Gần bốn chục năm rồi !’’ chị nói mà mắt nhìn đâu đâu , mình im lặng ngó chỉ lo lắng . Trước mặt mình là chị Nguyễn thị Lý , thương binh tnxp Nguyễn thị Lý  liên đội 303 của năm 1978 thuộc Tổng đội 3 biên giới .
   ‘ ‘Nó’’ là ký ức kinh hoàng , là rạng đông máu đổ , là đau đớn xác thân, là hận thù tim vỡ với 24 dồng đội của đơn vị chị , bọn ponpot đã gây nên thãm cảnh trong ngày 22/7/1978 , từ một người con gái yêu đời , sống lạc quan , sống hết mình cho màu áo xanh cỏ úa chị đã như một người khác qua cú sốc ấy ! Xuất ngũ trở về , hàng ngày hàng giờ nỗi đau thưở trước cứ theo chị , đi bán về khuya nhìn xung quanh thấy những lùm cây , góc tối chị cứ nhớ đến những trận đòn thù ,những xâu xé thịt da khiến chị như điên dại , những bửa cơm chị lại nhớ cái tiểu đội từng xúm xít nhường nhau tý thịt tý cơm , ấy vậy mà chỉ trong tích tắt chị vĩnh viễn mất đi 7 người con gái đang tuổi xuân thì ngay trước mắt chị , chị nói:  ‘ ‘ … em biết hôn ! tụi ‘ ‘chó đẻ’’ ( nguyên văn để chỉ bọn ponpot) đó nó ác lắm , hành hạ mấy đứa con gái ghê lắm , không thể nào diễn tả hết nó …nó…” mình lật đật xua tay : ‘ ‘ thôi ! thôi ! chị ơi, đừng kể , em ,em sợ”’.
   Ngày Lực Lượng cùng Quận hội sửa chữa nhà lại cho chị , thợ  đang thi công  cứ nghe chị dặn   : ‘ ‘ mong mấy anh đừng làm bể viên gạch nào dùm tui nha, tại vì một viên gạch giống như là bàn tay của đồng đội tui , căn nhà này  là của đồng đội tui hết đó !’’ ( ai cũng lặng người xúc động ) . Hôm làm Lễ bàn Giao Nhà ( 9/8/2012) chị Thái thị Hạnh ( Tổng đội Phó của tổng đội 3 biên giới) vừa phát biểu giới thiệu chị là người ở liên đội 303 thì chị …té xĩu . Ai nấy hết hồn – chuyện qua lâu mà dư âm nó vẫn còn đeo đẳng chị. Anh Định ( Phó Ct Hội) phải qua phần  tiết mục tặng quà ,mình phấn khởi : ‘ ‘ Quà của em là là ôm chị một cái !’’ mọi người cười rần rần . Tội chị quá!
  Mấy năm trước chị vô tình đi ngang một ngôi Chùa ở đường Ngô Quyền ,thấy mọi người tất bật nấu nấu chiên chiên , chị hỏi mới biết nơi đó nấu cơm từ thiện phục vụ thân nhân , người bệnh ở bệnh viện Chợ Rẫy, từ đó chị xin vào làm công quả cho đến nay , chị bảo như vậy cho thanh thản và góp chút công đức để cho Mấy Chị Em siêu thoát .nghe mà thương quá!
  Gần gũi chị mới thấy rõ caí cụm từ “ di chứng chiến tranh’’ nó tàn phá con người thế nào , đang nói chuyện vui vẻ chị bổng nhìn xa xăm , người thừ ra , lúc đó mình cũng làm thinh ngó lơ chổ khác , và chị nhắc khi thì hồi đó tụi chị cải lộn nè , rồi bắt chí cho nhau nè , rồi chị lại kể cái ngày kinh hoàng ấy , mình hốt hoảng nhưng cố trấn tỉnh rán nghe ,( nghe xong ngày mai vô bệnh viện luôn vì lên tăng xông ). Mình hiểu ý là khi chị nói thì chỉ có việc nghe thôi , đừng ngắt lời , cứ để cảm xúc tuôn trào . Cả mấy tuần sau không tới chơi chị gọi điện hỏi , mình thật thà nói nghe chuyện kể của chị em thẳng tiến vô nhà thương , chị cười ngất phán : ‘ ‘ sao em dở ẹt vậy !’’ chịu nổi hôn?
   Còn một tháng nữa là Tết , sáng đi thể dục ghé vào chổ chị phát đồ ăn , nghe Chú Mười ( trụ trì Điện Thờ Phật Mẫu ) nói hàng ngày nấu khoảng 400 suất , anh chị em thức từ 3 giờ sáng  , khâu chuẩn bị từ chiều trước mới kịp , hôm ấy chị mệt nên mình không gặp , chị hẹn chiều đến chơi .
  -“ Em đi một mình hả ?’’ chị hỏi khi  mình vừa vô nhà .
  Mình : ‘ ‘ Dạ ! chị sao rồi ,khỏe chưa chị ?’’
  Chị cười giòn : ‘ ‘Ôi ! có gì đâu em , mấy chổ đó nó lâu lâu ‘ ‘bùng nổ’’ thôi , vài bửa hết hà , hổng sao’’
  “Mấy chổ đó’’ là những vết thương đã thành sẹo trên người chị , và những nơi ..khó nói ( chị bị xâm hại rồi dã man hơn chúng còn nhét trái nổ vào chổ kín) chị đột ngột nghiêm nghị :
  -“ Em ! chị suy nghĩ kỷ rồi , nói cho em nghe chuyện này …’’
  Mình than thầm ‘ ‘ trời đất ơi! Gì nữa đây .’’nhưng cũng mạnh dạn :
-         ‘ ‘ Chị nói đi , em nghe , mà đừng làm em sợ nhá ,nhá’’
  Chị nói một hơi ,nghe giọng chị mình thấy lạ lắm :
‘ ‘ Mấy chục năm nay , chị khổ tâm lắm , chị nhớ , chị thương , chị cứ thấy tụi nó về kêu chị nấu cơm cho ăn , rồi chị buồn , chị khóc , nhiều khi chị không dám nhớ tới mà lâu lâu cứ tưởng tượng mấy chị em ngồi sinh hoạt , mà chị nghĩ là nếu mình như vậy hoài thì cứ quyến luyến quấn quýt mãi rồi làm sao tụi nó đi …đầu thai .Thôi ! từ nay chị quyết tâm DỨT KHOÁT với quá khứ không nhớ tới nữa em ạ! Biết sao  bửa nay quyết định vậy hôn ? chị sẽ lấy cái mốc là mùa Xuân Quý Tỵ này chị sẽ NÓI CHIA TAY với NÓ . Em thấy sao ?’’
  Mình muốn nhảy tới ôm chỉ ghê nơi ! Mình mừng lắm bởi chính Chị phải đoạn tuyệt với nỗi ám ảnh hằn sâu trong tâm trí , trên da thịt chị . Ừ! Phải là chị thôi chứ không ai khác.
  “ Trời ! vậy là quá hay , quá tốt rồi ! Chị mạnh mẽ lên , đừng yếu xìu như em nha chị !’’ mình pha trò .
  Hai chị em cùng cười , mình thấy mắt chị long lanh . Từ nay mình sẽ thoải mái trò chuyện với chị , và mình mong có một ngày nào đó chị trở về thăm lại chiến trường xưa , thắp cho 24 tnxp của  trung đội 3 đã ngã xuống  một nén hương, nơi ấy gọi là Kokixom – Campuchia.
  Đúng ra mình đặt cái tựa khác , nhưng sao vẫn muốn ghi “ Mùa Xuân sao lại nói chia tay’’ là như vậy !
 Chúc mọi người vui Xuân Hạnh Phúc !

   Sao kỳ vậy ? chỉ hứa với mình là dứt khoát với Nó mà sao chị lại như vậy ! Cái chuyện “như vậy” là ..như vầy :
  Số là mấy năm trước chị Tuyết cùng một số anh chị em ở đơn vị 303  và các anh ở Ban Doanh trại năm nào cùng bàn bạc sẽ trở về thăm chiến trường xưa để làm ‘ ‘ việc gì đó” cho đồng đội họ . Và Việc Gì Đó là xây một cái Miểu be bé để thỉnh thoảng sang thắp hương , thế thôi!
  Cái Miểu đã xây xong bằng tất cả Nghĩa Tình ,  và chắc hẳn các anh đều muốn tìm gặp lại cô gái tnxp may mắn còn sống sót sau cuộc thảm sát dã man của bọn người lòng thú ấy
  Công việc ấy mình cũng báo với chỉ , và mới đây thôi chỉ đã nói với mình phải đoạn tuyệt với quá khứ đau thương ấy mà .
  Vài hôm trước chị Tuyết  có điện cho mình là nhân dịp Tết đến , chỉ cùng anh Hân muốn tới thăm chị Lý tặng chị tý quà , hơn nữa anh rất muốn gặp để nói gì đó chăng ? – nói gì đó ,theo mình có lẻ là tận sâu thẳm trong tim ảnh có một nổi ân hận vì anh Không Đến Kịp – chậc ! có phải lổi của anh hay của ai đâu , duy nhất là tại Chiến Tranh thôi , tại Chiến Tranh thôi mà !( làm sao kịp khi quãng cách đến hơn ba cây số thử hỏi làm sao đến cứu , đến giải vây cho kịp)
  Chiều ngày 30/1/2013 anh Xuân và mình đón anh và chị Tuyết  . Mình đọc trong mắt anh sự hồi hộp , anh Thành ( liên đội 301) cũng tới với gói quà thật to .
   Chị Lý đón mọi người với nụ cười thật tươi ( thật tình trong lòng mình hơi lo lo ) chị và chị Tuyết ôm nhau thật chặt ( hai người chung tiểu đội , năm ấy ngày ấy chị Tuyết đi tập văn nghệ nên giờ không là …liệt sĩ) sau khi xong phần xã giao mình đề nghị chụp hình , chị vui lắm ,còn anh Hân cứ nhìn chị suốt, chắc anh  đang cho ký ức mình trở về thuở ấy,  khi người phụ nữ trước mặt anh ngày xưa đã hứng chịu những đớn đau  xé nát thịt da do bọ cầm thú gây nên đang hiện diện trước mặt anh  .Và chị đã đổ sập người khi nghe anh nói sang năm anh tổ chức và mời chị về thăm chiến trường xưa ,  chị vật vã đau đớn ,nước mắt tuôn như mưa  . Ai nấy hết hồn , mình vội chạy tới ôm chị thật chặt , ‘ ‘ Ôi ! không sao ,không sao’’ đứa con gái của chị cứ liên tục gọi “ Mẹ ơi! Mẹ ơi!’’ Tất cả lặng người .
  Mình lật đật hỏi anh Thành một câu …lảng xẹt : ‘ ‘ hồi đó anh có …bồ không ?’’  anh cũng hiểu ý : ‘ ‘ Có có” lia lịa .
  Rồi cũng qua cơn xúc động , nét hồng hào trở về gương mặt chị . Mình cứ lẩm bẩm :hôm nọ chị hứa là sẽ chia tay với quá khứ đau thương ấy mà , sao giờ …?Thương quá chị Lý của chúng tôi .
  Cuộc gặp sau hơn 35 năm của anh bộ đội và cô gái Tnxp liên đội 303  diễn ra như thế ! mình hết biết viết gì nữa rồi .
  Chào chị ra về ,anh Hân siết tay chị thật chặt , cái bắt tay ấy chắc anh sẽ nhớ mãi.Anh Thành ,chị Tuyết hẹn lần sau sẽ rủ đồng đội tới thật thường xuyên thăm chị.
  Chị chúc mọi người nhiều sức khỏe , cám ơn vì đến với chị ; chị nói  với đôi mắt đỏ hoe và nụ cười , nụ cười sao ấy nhỉ ? thôi thì Nụ Cười Chị Lý vậy ! Ừ ! thì Nụ Cười Chị Lý !
  Mình mong mọi người hãy cùng chúc cho chị Nguyễn thị Lý mau mau Chia Tay Với Nỗi Đau Của Chiến Tranh, nhé ,xin cám ơn tất cả .
 
 
 

                             



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét