Thứ Hai, 18 tháng 2, 2013

Chuyến thăm viếng cuối năm.


Môn đang tiển khách .

Đồng đội đến thăm Môn

Anh Thịnh và Môn


Chuyến thăm viếng cuối năm !
         Thứ bảy 2/2/2013 ( nhằm 22 Âm lịch )lúc 8g 58.
     Điện thoại của anh Chiến : ‘ ‘ thứ ba tới 5/2/2013 tụi anh lên Hóc Môn thăm Môn em có đi được không ?( nghe giọng anh hơi lạ lạ ) nó bị bệnh ở cổ, đi xạ trị nhiều lần ,trước còn ăn chút đỉnh , hiện tại thì …” tới đó thì anh im lặng ,mình cũng im re …Sao cứ phải nhận những tin ‘ ‘ kiểu này” không vậy trời?
    Mình nói sẽ đi nhưng để báo với Má mình về giãy mã trể , anh hẹn mọi người thứ ba thăm anh Môn , nhè ngay 25 tháng chạp . Điện cho Má , Má cười bảo : ‘ ‘ kêu tụi nó dìa nhà mình chơi , Hốc Môn với Củ Chi bao xa’’ vậy là vẹn cả hai đằng !
   Anh Chiến nói năm 1976  ảnh và Môn cùng  chung đơn vị ở Cơ động 1 , đại đội 3, sau có đi chiến dịch biên giới Tây Nam ( tuyến Katum-Mimop)  , mấy chục năm lạc nhau , vừa tìm được gần đây thôi! , mình chỉ biết vỏn vẹn như thế , tài xế  hôm ấy  là anh Dương Kiện Võ sẽ đến đón mình .
 
  Anh ngập ngừng : ‘ ‘ em lên thăm rồi muốn viết gì đó thì viết cho nó !’’ Mình hiểu một điều là tận trong sâu thẳm trái tim những người từng khoác áo thanh niên xung phong lúc nào cũng có một Khoảng Lặng Ký Ức Ngọt Ngào , đó là thời tuổi trẻ hừng hực lữa nhiệt tình , vô tư trong sáng .
  Mình sẽ cố gắng viết thật đạt yêu cầu về chuyến thăm này để mong Bản tin số tới anh Kịp Đọc ở trang : ‘ ‘ …Sáng ngày 25 tháng chạp năm 2013 có một nhóm “ông già ,bà lão’’ đèo nhau lên thăm đồng đội , trong đó có một ‘ ‘ bà” ham dzui đi chung …’’ Hy vọng là như vậy , và còn chờ lãnh nhuận bút để cùng uống café nữa chứ ! phải không anh Môn ?
      Thứ hai 4/2/2013(24 âm lịch)
      Trưa anh Võ điện báo là thứ ba 7  giờ đến chở mình về quê cúng mã xong quay về Hốc Môn và tháp tùng cùng số anh em bên anh Chiến để đến nhà anh Môn .
      Chậc! sao bụng dạ mình cứ nao nao , mai gặp Má rồi .Mai không biết mình có sao không khi gặp anh Môn nhỉ ? phải nhớ lời bé Thắm thôi (cháu công tác ở Bản tinLL, mình năn nỉ cháu góp ý cho mình vì mình gặp chuyện vui hay buồn mà có dính dấp tới Tnxp là mình mất bình tỉnh , chợt nhớ có xem báo có bài phỏng vấn một nữ danh hài ,đại để là khị chị được mời vào một chương trình thi Hoa hậu ,  chọc cười thiên hạ quen rồi nên khi tập dợt cứ như là bà hề , đến nổi BTC phải treo bảng “Cấm hài” để chị tập trung…) Má cũng hay la mình “già rồi mà không nên nết , cà ngông cà ngênh có ngày …chồng ghét nó ‘ ‘ quýnh’’ rồi nói sao xui’’ khổ thân mình quá , mà ngộ mình nghiêm trang một hồi thấy khó chịu lắm đây, sao sửa đây ta? Ai giúp mình với!
  Thôi khuya rồi , ngũ lấy sức mai ‘ ‘ chiến đấu” đường dài hà hà…( lại cái tật không nghiêm chỉnh )
       Thứ ba 5/2/2013 ( 25 âm lịch)
   Y hẹn anh Võ đến , hai anh em thẳng tiến Củ Chi – đường về quê Nội – hôm nay là ngày tảo mộ nên  xe cộ rất đông , mọi người chuẩn bị đồ cúng , có người mang theo cuốc ,xẽng…
  Tới nhà là 9 giờ , Má kêu nghĩ ngơi rồi ra thăm mả , chứ thằng Hùng ( đứa em út ) nó làm sạch sẽ , cúng luôn từ sáng sớm . Chuyện trò với Má xong thì Út Hùng dẫn đi không quên đem theo bó nhang.
  ‘ ‘ Đây là Ông Bà Cố , kia là Ông Bà Nội , Cô dượng Năm , còn Bảy  nằm đây ( mình gọi thứ của Ba vì nghe Nội nói mình kỵ tuổi ) . Quang đãng  vì cỏ đã được phát , ấm áp vì trên mổi ngôi mộ đều có nhang khói đang nghi ngút . Mình khấn vái Ông Bà Tổ Tiên phù hộ cho những người còn sống sức khỏe , may mắn . Chợt nghĩ mình cầu như thế thì Ông Bà đâu có về Trời , chậc ! thôi thì cứ ‘ ‘ xưa sao giờ vậy” Nắng đã lên cao , ở  với Má thêm tý nữa rồi về . Má cứ : ‘ ‘ Mùng một về nghe’’ mặc dù đó là thông lệ mấy chục năm nay kể từ ngày mình lấy chồng …
  Anh Chiến gọi mọi người đang tập trung tại đường Nguyễn Ảnh Thủ , hơi hồi hộp vì lần đầu tiên đi đi ‘ ‘tác nghiệp’’ ( xin chớ cười bà già này , khoảng 5 năm trở lại đây  mình mới thật sự sống vui ,sống khỏe và sống có ích vì có Thanh Niên Xung Phong ) . Tới nơi đã thấy  có bốn chiếc xe chờ sẵn , bảy người đàn ông lạ hoắc , mà sao có một anh ngồi phía sau kèm theo  cây nạng vậy ta ? Từ từ hỏi , chắc chờ mình lâu nên vửa thấy xe trờ tới là anh Chiến khoát tay hô lớn : ‘ ‘ tới rồi , đi luôn , đi luôn ,trưa quá rồi ! mọi người theo xe tui nghe” chậc! giống như ngày xưa lãnh đạo ra lệnh cho lính .
 Trưa nắng có năm chiếc xe hòa vào dòng người hối hả , họ đi tìm lại người đồng đội từng sát cánh trồng lúa ở Dương Minh Châu , từng chia nhau hút điếu thuốc Đà lạt , từng thay nhau đan những thanh tre lót đường chống lầy cho xe bộ đội ra trận khi có những bàn tay tóe máu, bật da vì những thanh tre vô cảm cắt phải . Riêng mình đang “hừng hực” cảm xúc vì bắt nhịp được một sự Nghĩa tình thật là ,thật là Thanh Niên Xung Phong ( mình chả biết diễn tả như thế nào cho chính xác tâm trạng lúc ấy , thôi thì mong mọi người hiểu dùm cho vậy!) .
  Đoàn xe ngoằn ngoèo độ nữa tiếng thì vô con hẽm sâu , dừng trước số 81/4 ấp Vạn Hạnh xã Trung Chánh huyện Hốc Môn . Đón khách là một thân hình nhỏ xíu ,ốm yếu ,  trước mũi là một ống thông thức ăn , ngôi nhà nhỏ như reo vui khi đón  8 “ông già’’ và một ‘ ‘ bà già’’ ; tay bắt mặt mừng giới thiệu xong mình mới té ngữa khi biết “ảnh’’ mới 50 tuổi .Anh Chiến nguyên là Đại đội trưởng của mấy ảnh ,năm 1978 khi tham gia biên giới Tây Nam ,anh Thịnh , anh Tường , anh Hà (y tá) anh Minh , Hùng cùng chung một đơn vị . Sau này người chuyển ngành , ngưởi xuất ngũ ,mất tin nhau mấy chục năm mới liên lạc được ; vừa rồi nghe tin Môn ,ngưởi trẻ tuổi nhất bị bệnh nặng nên cả nhóm tổ chức đến thăm . Còn mình vì là lính của anh Chiến khi còn ở Trường Thanh Niên Xây Dựng Cuộc Sống Mới ,cũng mới gặp nhau gần đây thôi , hơn nữa mình hay viết bài cho Bản tin LL  nên những chuyện như thế này mình muốn tháp tùng theo chỉ để tìm lại hơi ấm tình người mà trong xã hội hiện nay điều đó hiếm ! ( dĩ nhiên là mình sẽ có thêm tư liệu về Chuyến thăm viếng cuối năm).
  Căn nhà nhỏ độ 20 m2 , trống trải , em nằm trên chiếc ghế bố dài   thều thào : ‘ ‘ vợ em đi bán , con em đi làm , chỉ có mình em ở nhà buồn quá , mấy anh chị tới em mừng ghê nơi !” anh Thịnh chống nạng bước vào hô lớn : ‘ ‘ thằng què tới thăm thằng chột đêê…” làm ai nấy cười ngất . Môn bị ung thư vòm miệng giai đoạn cuối ! bệnh viện đã xong ba lần hóa trị và cho về .
  Mình đã thăm nhiều trường hợp bệnh nặng như Môn , nhưng chuyến đi nầy nó nặng nề với mình quá , có lẻ cái suy nghĩ Họ như những người lính thật sự ở chiến trường ác liệt năm nào , giờ này đã qua bên kia dốc cuộc đời mới tìm thấy nhau , họ may mắn hơn những đồng đội đã vĩnh viễn ra đi , đúng ra Ông Trời phải để cho họ sống bên nhau của quãng đời còn lại chứ sao lại cắt , cúp đi làm chi cho cái danh sách của người Đội trưởng ấy phải ngắn đi . Môn nói em chỉ tự xay nhuyển thức ăn vợ nấu sẳn rồi bơm vô xilanh  truyền qua đường ống vô mũi để xuống dạ dày . Trời ! vậy làm sao biết được mùi vị ra sao?
  Mình cứ nhìn mọi người nói chuyện mà tưởng tượng : mấy chục năm trước , họ là những thanh niên tràn đầy nhiệt huyết ,sống không so đo , tính toán , thương ‘ ‘bạn gác chân người tê không dám trở”( bài “ Áo đồng đội”của tác giả Đào Công Điện) chia sẻ nhau từng củ sắn , củ mài  . Giờ này tóc ai cũng hoa râm , nhưng nghĩa tình của họ vẫn vẹn nguyên như thuở nào . Hình như mình muốn khóc rồi !
  Anh Chiến đại diện anh em trao cho Môn ít quà ( là phong thư mọi người đóng góp ít nhiều ấy mà ) mình lật đật xin cho mình chụp  vài tấm hình , mình cứ pha trò cho cười ,nào là anh Thịnh ngồi kế Môn  để cây tó kế bên cho nó ‘ ‘ đậm đà” ý nghĩa ,  còn anh Võ ngồi sát vô chút nữa , chuẩn bị cười nè nha! 1 , 2, 3 đèn lóe lên , mình vội la chụp tấm nữa cho chắc ăn , bà phó nhòm này hơi bị khó !
  Khi về ai nấy đến ôm em , chúc sức khỏe . Trời! mình chịu không nổi , chạy ra ngoài trước , đành nợ em lời tạm biệt vậy Môn ơi!
  Em đứng tựa cửa nhìn theo , tự nhiên mình chợt nhớ xưa lúc mình học trung học có xem quyển Hương Rừng Cà Mau của tác giả Đoàn Giỏi ( nếu có lầm lẩn kính mong mọi người bỏ lổi) trong đó có chuyện kể một cô gái sống cùng cha trong rừng , sau này cô gặp anh thanh niên và đem lòng yêu thương ,không hiều vì sao hai người chia tay , buổi tiển biệt cô gái đứng vẫy ống tay áo chào và mình nhớ chi tiết nhói lòng : cô ấy bị bệnh phong.
  Chuyện chỉ có vậy thôi!
     Thứ hai 18/2/2013 ( mùng 9 âm lịch)
  Chiều , sốt ruột gọi cho Minh vì ở gần nhà , nhận tin là em đã vào cấp cứu ở Trung Tâm Ung Bướu  hôm qua , lật đật alo cho anh Chiến . 
    Mình nhiều lần gởi bài cho Bản tin , chưa có khi nào mình ước ao dử dội : Chuyến đi nầy ,câu chuyện này sẽ Kịp Cho Em Đọc . Mình sẽ chạy ù lên Môn khoe với em rằng em được lên báo rồi nè ! sẽ đọc cho em nghe và hai chị em mình sẽ nhâm nhi cafe bằng tiền nhuận bút ...
  
    Em  phải khỏe để uống café với chị nghe Môn
    Ừ! phải khỏe nghe ...nhóc!
    

7 nhận xét:

  1. Ừ! Phải khỏe nghe, các em !
    Có dịp anh sẽ mời cà phê nhé ! Tối an vui XM ơi !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. A Tám ơi! Môn mất rồi ...ngày 8.3 sẽ đưa em về với đất ...

      Xóa
  2. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  3. Cho anh chia buồn với gia đình Môn và các đồng đội của Môn !Em thắp giùm anh nén nhang cầu mong linh hồn Môn được sớm phiêu diêu miền cực lạc !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ ! cám ơn anh nhiều lắm , Môn đang mĩm cười với anh em mình kìa .

      Xóa
  4. Mấy chú bác quê ở xuyên mộc àh

    Trả lờiXóa
  5. Con quê ba ở xuyên mộc, nhà ở Vũng Tàu con của ông Ba Hồng bí thư huyện. Thấy blog xuyên mộc nên con vào xem. Chúc các cô chú sức khỏe

    Trả lờiXóa