Đáng đời! đáng đời ! đáng
đời!
Trước tiên ta có vài lời với mấy
cháu Biên Tập ở Bản tin LL là là ta vô cùng Thấu hiểu , thông cảm và Thương vô
cùng cho công việc mà ta thấy là vô vàn nặng nề , bức bối của các cháu bao
nhiêu năm qua.
Sau đây là chuyện Đáng đời đây :
Từ lúc ta ‘’chập chửng’’ viết về
màu áo Tnxp ( ta mới gia nhập Hội độ vài năm nay, cũng như tìm lại được niềm
vui mấy chục năm qua nó nằm yên tận cùng trong trái tim ta ) thì hình như lúc nào
ta cũng nghĩ tới Nó , và tội lổi khi ta quên tuốt luốt là ta còn có một gia
đình ,chồng ta cũng là dân tnxp , từng qua chiến trường K , điều tuyệt vời là
luôn ủng hộ việc ta hoạt động trong Hội ( con người ta kỳ lắm , thấy dễ là làm
tới ,tỷ như ta để ông xã ăn cơm một mình –vì lo đi gặp anh này chị nọ để họ kể
cho nghe chuyện nọ chuyện kia , cái chuyện trong tnxp ấy mà ; mà mọi người biết
đấy , vì công ăn việc làm cho nên ai cũng rãnh vào buổi chiều tối , mà ông xã
thì làm tối mới về ăn cơm nhà cho nên tôi ảnh lắm cứ ăn cơm một mình hoài thôi
; những buổi gặp gỡ vậy nên ta gom lại kha khá những kí ức thật hay của đồng
đội –nói nhỏ nghe : ta có nhiều bài đăng trên Bản Tin rồi , lãnh tiền nhuận bút
rồi và ta cũng chiêu đãi những người chịu khó nói cho ta về một thời máu lửa
rồi luôn ) ta gặp ai cũng “anh ơi! Chị hởi ! cho tui hỏi chuyện ngày xưa …” thế
là họ như rút ruột ra , nói liền mấy tiếng đồng hồ luôn , mà hể nhắc đến Tnxp
là ai cũng không muốn ngưng cảm xúc . Ta đi họp mặt , đám cưới con của đồng đội
v.v… là ta hỏi . Có người nói ta hay đi dụ khị ( ghẹo thôi mà) riết rồi ta ‘ ‘
nổi tiếng’’ là ở đâu cũng có mặt . Ủa ! nảy giờ ta chưa vô chuyện chính là Đáng
đời chuyện gì phải không ta? Cứ từ từ cháo sẽ nhừ ! Có những người ở xa lắm ,
mà muốn có thông tin thì làm sao nói qua điện thoại , thế là ta sáng kiến “ cứ
viết đi ,ở ngoải (ý là BBT LL) sẽ sửa cho’’ mà ngộ ghê , họ hổng chịu cứ “ thôi
!thôi ! tui viết đưa cho bà rồi bà làm sao thì làm’’ và ta cũng giao kèo với họ
là sẽ không lấy tên ta vì đó là của họ ta chỉ viết lại thôi ( thấy ta quân tử
chưa ) từ đó những cánh thư nằng nặng một thời nhiệt huyết ào ạt bay đến nhà ta
, thấy thương làm sao nét chữ của những người viết đúng âm,từ ( chứ không phải
như tụi nhỏ bây giờ gì mà nhiều “wá” “thui rùi’’ “bít roài’’ đọc mà ngứa con
mắt ) Bắt đầu “đau đớn’’ nè ! thế là ta đọc và viết lại . Trời ơi! Có người
viết chữ nhỏ xíu , với lại nhớ điều nào kể điều
ấy , nên đầu đuôi cứ loạn cả lên , rồi có những khúc mắc phải gọi điện
để hỏi , thì trả lời là “ không ấy bà cứ hỏi anh , chị nọ hồi đó biết rất rõ ,
số điện là..” Đất ơi! Ta tốn tiền di động quá xá !kệ , miễn là câu chuyện đúng
và đầy đủ . Và Thiên Địa Quỷ Thần ơi !
bây giờ ta muốn …trốn . Vì sao ư ! cả chồng thư chờ ta kìa , nguyên một cuốn
tập ghi chi chít … giờ mới thấy thương thiệt là thương các người làm công việc
biên tập lại . Còn nữa! bây giờ trái tim ta , nói sao nhỉ ! nó bị bệnh rồi . Có
những trái ngang ,có những đắng cay ,có những bất hạnh đến với đồng đội ta , họ kể cho ta ,họ nói ta
là nơi tin cậy để họ trút cạn nổi lòng , ta nghe , ta cất vào lòng , để đến tối
ta tua lại và ta cũng đau đớn và ta đổ bệnh , ta bị phán là tụt huyết áp , ta
vào viện đo có 8 rưởi (huyết áp đó) có chuyện ta nghe xong ta không tin đó là
sự thật , có chuyện vừa nghe vừa bù lu bù loa , có bận nghe xong đi vô bệnh
viện luôn ,nằm ba ngày cho trái tim đập đúng nhịp . ( Những chuyện ấy họ nói ta
giử kín dùm đừng viết, cái này hơi bị ‘ ‘ trật chìa’’ nhưng nhìn ánh mắt họ ta
gật đầu cái rụp , có bận anh bạn vừa kể vừa khóc …thương quá đồng đội ta ) mà tánh ta thì hay bô lô ba la , hình như từ
khi ta làm việc Viết Rong thì ta có hai con người thì phải , một là vui nổ trời , và một là buồn thê
lương ( tại có chuyện cứ để lại niềm đau cho riêng mình )
Tóm lại là ta nhiều cái kỳ lắm , làm như
mình hay ho lắm , ta thú thật là tận trong lòng ta ta mắc cở lắm ,làm như là phóng viên thứ thiệt , đại hội ta
đâu có ngồi yên , chụp hình , hỏi han , có khi chụp hổng thấy cái bănron trên
sân khấu ta bèn ngồi bẹp xuống đất luôn , chỉ để khuôn hình đẹp , thế thôi ! (
thôi đành an ủi nếu có kiếp sau ta sẽ…hì hì – ai hiểu ta không ta? ) Giật mình
nhìn lại ‘ ‘ Ta già rồi , 55 tuổi rồi ! chậc!’’ Hồi đó khỏe , giờ ham hố viết
,ham nghe kể , mà viết gởi đi có đất đăng hết đâu , thế là họ gọi hỏi có bài
chưa , thành ra ta thấy …nhột! Đáng đời nhá ! gieo chi giờ lo sốt vó .
Tóm lại là : Ta xin lổi mấy cháu Biên tập .
Và ta xin lổi luôn các đồng chí đồng đội đã gởi bài cho ta mà ta không thể nào
làm cho có mặt trên tờ báo thân thương là Bản tin LL. ( Hôm họp CTV nhân Ngày
Báo Chí ta có ý kiến là Xin cho thêm Đất để đăng chuyện của cựu Tnxp , và Anh Hùng ( Chỉ huy
trưởng ) anh Huệ ( Chỉ Huy phó) đồng ý rồi ! Chờ đi nhé .
Và Đáng đời nhất là Ta sẽ cứ bứt rứt mãi một
khi những cánh thư kể chuyện tnxp , những “chùm chuyện giờ mới nói’’ chưa có
mặt trên Bản Tin ( hu hu )
Cho ta thêm nè , dù là vậy ,nhưng ta vẫn cứ
đi hỏi , vẫn cứ đi để nghe , vẫn cứ là người Viết Rong ,he he … ( hổng chừng có
Đáng đời tập 2,3,4… cũng rán chịu thôi ! e hèm .)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét