Cảm xúc
!
“ …Phải chi hồi
đó mình khoan vội lấy chồng , mà cùng đi Tnxp với thằng em trai , chắc chắn bây
giờ mình sẽ có được những bài hát về Tnxp gồm cả nhạc và lời của Chính Mình …”
Một sự tiếc nuối của một người phụ nữ vửa gãy đàn vừa hát những bài thơ về tnxp
mà nhạc do chị ký âm .
Đó là sự trải
lòng của chị trong quyển Nhật Ký Thanh Niên Xung Phong – quyển 5 – khi mình
trao và ngỏ ý chị viết cho mình , để chuẩn bị viết Hồi Ký TNXP
Lệ thường anh
Hùng hay tổ chức buổi họp mặt đầu năm vào ngày mùng 5 Tết . Mình dự mới có ba
lần , đặc biệt năm nay mình được đăng ba bài trên Bản tin , trong đó có bài
viết về Anh , người dẩn dắt mình vào con đường viết lách. Thế nên vừa vô tới
nhà anh , sau phần chào hỏi là mình , như đứa học trò mang hai quyển bản tin
đến khoanh tay trước Anh : ‘ ‘ Dạ thưa Thầy ! xin tặng Thầy chút tâm tình của
em qua bài ‘ ‘ Về Anh , về Thầy’’ ạ!’’ Anh vội vàng cám ơn mình kèm nụ cười hết cở …Mọi người vổ
tay rần rần ,làm mình khoái tỷ .(Bài được đăng ở Bản tin TNXP số 109 ( phải chi
lùi lại một số cho nó giống như truyện “108 anh hùng Lương Sơn Bạc nhỉ ? tiếc!)
Năm nay thiếu
mất Phạm Chiến Tuyến ( em bỏ đi về nơi xa xa lắc) chuyện của Ông Trời mà thôi !Chắc
em cũng loanh quanh đâu đó , phải không em ?
Trong bàn có
một chị thật đẹp , điều lạ là chị đang ôm cây đàn , trời ! chị cất tiếng hát
,mình lặng người , ca từ sao ấm áp ,thân
quen : ‘ ‘ Đã nhiều lần thầm lặng , em khóc …Cô gái Xung Phong trái tim lộng
gió …Không thể nào quên ..” và mình cũng đang khóc đấy thôi .
Chị bộc bạch :
‘ ‘ Ngày xưa , em chị đi tnxp , chị thì đi lấy chồng ( có lẽ lúc ấy nghe tuyên
truyền khi Việt Cộng vô Sài Gòn thì con gái sẽ gã cho thương binh v.v..” nên có
rất nhiều cô gái thời ấy vội vàng lên xe hoa , chậc! nói sao đây ! Bỏ đi. Sau
này chị xem Nhật ký của nó kể về chuyện vui buồn trong đơn vị , chị rất tiếc ,
nhất là lúc nhỏ chị có hưởng cái máu lãng tử của Ba chị ,ông là một nhạc sỹ nên
chị xem một bài văn , đọc một bài thơ là trong chị có cái gì đó lâng lâng và
chị ‘ ‘ xuống bút’’ những đô ,rê .my .fa sol ngay lời thơ , đoạn văn ấy .
Và những bài
chị cất lên nãy giờ là do chị phổ thơ của anh Đào công Điện, Đỗ trung Quân,
Diệp Minh Phương, Bùi thị Trinh , Thanh Nguyên . Thôi hẹn chị ở … Kiếp sau vậy
!
Có khá nhiều
người đến , mình biết Trần công Đà ( gặp
nhau lúc đi tập huấn Báo chí hồi tháng 11/2012) Hữu Sơn ( Y tế LL) còn lại lạ
hoắc. Anh Hùng giới thiệu xong mình chợt nói một câu : ‘ ‘Vậy tui là người già
nhất , đúng không ?’’ Mình ghét thời gian !
Chị Ẩm Túy hát
, mình như cứng người , mong như chuyện Đôrêmon : cổ máy thời gian cứ đứng yên
tại chổ , cho mình trở về một ‘ ‘ thời con gái đã xa” mình như đang hít thở mùi
của rừng ,của gió , của đất đỏ bazan , của thiếu thốn cái ăn , của giản đơn cái
mặc ( đồng phục chỉ có hai bộ , quần áo vải thường mang lên có bền bỉ với gai
góc lúc băng rừng ,lội suối đâu !) ấy vậy mà sao phơi phới , chẳng nặng lòng
chuyện gì ngoài chuyện chặt phá , phát hoang . Sao thời ấy nó đẹp như mơ !
Buổi họp mặt
chân tình kết thúc . Chị gần nhà mình
nên mình có giang về ,trên đường phố đông đúc có hai người phụ nữ đèo nhau trên
chiếc xe gắn máy , chính giữa là cây đàn ghi ta !. Chị nói chị đi đâu cũng có
“Nó” theo , bao bộn bề lo toan trôi tuột hết khi cạnh chị là cây ghi ta thùng
thân thiết, mổi khi chị lướt trên phím là chị quên tuốt luốt , Ôi ! chị ơi!
Tạm biệt
chị ! người không là Thanh Niên Xung
Phong nhưng với mình và những người trong buổi họp mặt thì chị là Thanh Niên Xung Phong , cám ơn Chị Ẩm Túy
.
Xe và chị cùng
cây đàn đã lẫn vào dòng người nhưng giọng ca của chị vẫn như lã lướt quanh mình
. Tự dưng mình nghe lạnh ở gò má , nước mắt mình cứ nhè nhẹ mà rơi.
Kỷ niệm mùng 5 Tết Quý Tỵ ( 14/2 Ngày Lễ Tình Nhân)tại
nhà anh Đoàn Ngọc Hùng (nguyên trong BBT Bản tin LLTNXP)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét