Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

Cần một bờ vai!


                                  Cần một bờ vai .
 Nghe mấy đứa cháu hát ư ử : ‘ ‘  …cần một bờ vai em ơi ! nhưng không còn ai lúc này , để anh …tựa vào …” mình cười gì mà phải như vậy! Ừ ! thì giờ nè , mình còn cần hơn vậy nữa ( người ta nói ghét của nào Ổng Trao tận tay cho biết ) . Mình cần ai đó để mình  hỏi : ‘ ‘ Sao chị ấy ác thế ! sao chỉ bỏ con nhỏ này’’ và một nỗi sợ  mơ hồ  , nếu ngày nào Má mình  bỏ  đi thì sao nhỉ , trái tim mình  có chịu nỗi không ta ?
  Năm 1977 mình và chị cùng phòng Tuyên huấn ,phân hiệu Xuyên Mộc ( Trường TNXDCSM ) anh Hoàng Anh Tuấn trưởng phòng , anh Huân , anh Thành và mình , mình nhỏ nhất nên được cưng nhất , mình hay nhỏng nhẻo với chị , chị vốn ốm yếu  mà mình ngu ngốc cứ hành chỉ hoài , có đêm ngủ không được rủ chỉ ra ngoài ngắm trăng , trời lạnh ,sương  cứ bay là là  ngay mặt , hai chị em trùm mền ôm nhau , nói chuyện trên trời dưới đất , hể chỉ rên : ‘ ‘ Cẩm Hồng ơi! đi ngủ đi ” là mình ‘ ‘  thôi thôi thức đi thức đi’’Mình ác lắm !  biết chị bị viêm mũi nặng mà cứ…
 Hai chị em cùng về phép , nhà mình mãi Củ Chi , tối ghé nhà chị ngủ , lại hành chị : “ Chị ơi! thức nhe’’ thế là chị pha mổi người ly café , Má chị  nhắc , chị chứ nói tý nữa tý nữa , thiên hạ đóng cửa ngủ hết ,ngoài hiên  chị trải tấm chiếu , và có hai người con gái rủ rỉ rù rì với ông trăng trên trời tới …sáng .( Không hiểu chuyện gì mà nói hoài hổng hết !). Hôm sau ,chuẩn bị về thăm Má , đang đánh răng thấy chỉ đưa gói gì cho Bác gái , cho là chuyện của hai mẹ con nên không quan tâm , chào Bác gái và gia đình xong chị tiển mình ra bến xe , dúi cho mình mấy đồng bạc , mình ngạc nhiên bởi tiền chỉ đưa Bác rồi . Chợt nhớ chuyện lúc nảy , thì ra  thì ra chị bán hộp BVS cho mình tiền về phép , Chị ơi! …………………………………………………………………..
  Có nhiều anh thương chị , mình ganh sợ mất , có anh nhờ mình hẹn  gặp hay nhờ mình trao quà ( khi bịch chè , lúc gói đậu phọng …) mình quăng hết , hổng hẹn hò gì hết . Chị cười buồn , giải thích là  mình luôn trong tim chị, luôn luôn không mất đi tình thương tý nào ; mình lắc đầu nguầy nguậy . Chị giận mình , mình tức tối  lang thang trong rừng , chị đi kiếm , hứa hẹn : ‘ ‘ Chị chả thèm thương ai , thương  con bé Hồng này thôi ! chịu chưa !” mình cười toe , tỉnh người , hết buồn, vui ngay .  Hai chị em tung tăng trên con đường dẫn về doanh trại , mình cứ lấy chân đá tung đất cát  , bụi đỏ đầy quần áo . Vui quá!
  Mấy ổng biết là cạnh chị có con Hồng này giử khư khư bà Lành , nên hổng dám nhờ vả chi hết . Đời đâu có theo ý mình . Cuối cùng chị thương một anh , mà ác cái là mình thấy ảnh hiền hiền nên tự dưng hổng thèm làm khó chỉ . Nhưng sau đó  vì hoàn cảnh nên anh chị chia tay , anh đi xa .
  Tối đó , cũng tại nhà chị  ( ủa! sao lúc nào mình cũng có mặt ,để thấy, để nghe để bây giờ khóc muốn chết đây nè !)  anh chị trao nhau chiếc nhẫn và vừa nói vừa khóc  đại khái  anh ( em ) là người vợ( chồng ) không bao giờ cưới  được . Chị cứ gục đầu vào vai anh nấc nhè nhẹ , còn mình á , ngồi ở hiên nhà bó gối khóc nho nhỏ ( sợ bà con lối xóm thức) Anh đi xa ,mãi tận nước nào  - năm ấy 197…). ………..
  ………………………………………………………………………………..
  Mấy chục năm sau , trong lần họp mặt Trường , nghe ở vai có tay ai khều nhẹ , quay lại ngở ngàng  là chị Bích đây sao ( chị hai tên : khai sanh Nguyễn thị Lành , gọi ở nhà :Bích ) mình  bật dậy ôm chỉ cứng ngắt . Từ đó mình và chị cứ như sam…chị tuốt Gó Vấp còn mình tận Đầm Sen , lại hành chị  cứ phải xách xe xuống chở mình đi café , ăn uống …
   Không hiểu sao chỉ chiù mình hết sức , cho nên mình cứ …có bửa chỉ gắt: ‘ ‘ Ô hay ! con bé này , làm nũng chị  thế, già rồi !” thế là mình giận , chị lại thôi thôi cứ như cũ bé nhé ( “Bé” gần …60 tuổi , hi hi)
  Hình như  chỉ mắc nợ mình kiếp trước hay sao đó , có lúc chị em tâm tình gần một buổi , giật mình chị cười ngất trời ơi chưa cơm nước, kiểu này chồng  chị đuổi ra khỏi nhà mất . Chị kể  ngày xưa anh T. đi , gần mười năm thì về, đến cầu hôn chị . Oái oăm là trước đó một tuần chị đã đám hỏi với anh Bình ( chồng chị ) buồn  tê tái , anh về Mỹ và vâng lời cha mẹ cưới vợ .
  Chị bệnh hoài , bệnh nhiều lắm , viêm xoang  , bao tử , trên đầu có một khối u , cứ hành chị nhức đầu. Điện thoại cho mình chị cứ : ‘ ‘ Rảnh không nhỏ , café nhé !” hay giả bộ giọng  khác : ‘ ‘ Xin lỗi có phải bé Cẩm Hồng không ạ! Có ở không hông, tý nữa đi Pha Lê” mình nhại lại : ‘ ‘ Không phải bé đâu nhá là bà Cẩm Hồng” rồi phá ra cười … chị nói mình Hạnh Phúc hơn số chị em  ở Trường , và một lần ở quán café sân vườn có tên dễ thương Pha Lê chị ghi trong Nhật ký của mình : ‘ ‘ …nhưng khi đã tìm được nhau – hãy trân trong giữ gìn nó-bởi cuộc đời ngắn ngủi lắm! và chúng ta sẽ nắm giữ hạnh phúc hiện tại. Chúc bình an ( một tình bạn cũng trên 30 năm rồi nhỉ?” .
  Năm 2012 chị đổ bệnh triền miên , cứ vô ra bệnh viện liên tục , ngày chị chuẩn bị mổ túi mật , mình vào thăm còn chụp chỉ tấm hình không quên đặt bó hoa trên tay chị ( Thủy tặng) , chị nói “con bé này, chị xấu lắm !’’ .Chưa tới ba tháng sau thì tái phát khối u . Tiếp tục trị bệnh …cuối cùng  phải vào Trung tâm Ung  bướu . Hôm đi cùng Hồng Lam ( chung đơn vị  liên đội Xuyên Mộc) vô , nhìn qua cửa sổ mình không tin vào mắt mình nữa : chị gầy , gầy ghê lắm! thấy mình cứ đứng ngoài  chị ghẹo : ‘ ‘ con bé này ,  không dổ người bệnh thì thôi còn để người bệnh dổ là sao?” nước mắt mình tuôn như mưa …. Hai ngày sau , vào thì chị chỉ nhắm mắt , không nói được gì ! không ăn được gì.
 Thứ tư 24/4/2013 lúc 4gio 49 sáng anh Linh ( em ruột chị , cũng chung đơn vị ) gọi điện khẻ khàng báo : ‘ ‘ Chị Lành mất rồi !’’ Ôi! Con nhỏ này xa chị thật rồi ! Mình ghét chị , chị nỡ bỏ mình sao ? mình ghét chỉ .
 Thứ năm 25/4 lúc 11 giờ trưa , đi cùng anh Hà (cũng dân Tnxp , chủ trại hòm Vạn Phương ) theo sau là chiếc xe daisu mang cái quan tài đáng ghét , căn nhà số 271/163/89 Quang Trung Gò Vấp sẽ không còn người phụ nữ với dáng vẻ liêu trai cùng giọng nói nghẹt mũi ( chị viêm mũi nặng)nữa rồi .Con nhỏ Hồng tới nè , sao chị im lặng vậy ! sao không cùng đi chợ, nấu cơm cho em ăn với.
 Thứ sáu 26/4 sáng mình gọi anh Hà ra quán café quen thuộc , kêu anh ngồi vào cái ghế chị hay ngồi ( vừa vào thấy có một người đàn ông  bước tới chổ ấy mình lật đật nói anh thông cảm vì … anh ấy cười nói không sao , chị cứ tự nhiên ,rồi qua bàn khác , cám ơn anh  khách ) nhìn anh Hà mà cứ Thấy chỉ …
    Bây giờ mình mới thấy thấm thía bài hát ấy , cám ơn tác giả của bài “ Ngỡ”.
 tuy là nội dung  khác hoàn cảnh của mình , nhưng mình chỉ xin bốn từ  thôi - Cần Một Bờ Vai-
   Mình cám ơn mọi người đã an ủi mình ! đã chia buồn với gia đình .
   Giờ thèm lắm một bờ vai của ai đó , thèm lắm cái ôm thật chặt của ai đó, thèm lắm một lời nói giống của chỉ : ‘ ‘ nhỏ ơi !rảnh không café nhé!” thèm lắm một lời trách dễ thương : ‘ ‘ con bé này ! sao ăn hiếp chị  thế !”
  Và sáng mai , con nhỏ này sẽ tiễn chị về một nơi xa lắc .
   Ngày mai mình cần lắm bờ vai ai đó , cần lắm … 


  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét