Tình người
xóm nhỏ …
Đi
cùng anh Nguyễn Mạnh Hà ( một đồng đội
cựu tnxp ) để có thêm thực tế với công việc của anh , dù anh anh nói cực lắm , xa
lắm , vất vả lắm mất, mất thời gian lắm …tôi cũng vẫn năn nỉ không sao ( tôi là CTV cho Bản tin LL Tnxp
,thì chuyện viết về cuộc sống đời thường của họ là quá hay rồi, phải không mọi
người ?). “Ừ! Thì đi !’’ Hai anh em thẳng tiến hướng Bình Thạnh , nơi đó có một
người vửa mới ‘’ĐI XA’’.
Xe chạy ngoằn
ngèo, một căn nhà nhỏ lọt thỏm trong con
hẻm chưa đầy 2m . Người đàn ông ấy tên Nguyễn Huyết Ngọc đã về bên Chúa . Nghe
nói gia đình rất khó khăn , nghe nói có một Nhà hảo tâm sẽ lo hậu sự cho người
chết , nghe nói… thôi ! hãy chứng kiến anh Hà và chị Nguyễn thị Thanh Xuân ( vợ
anh Ngọc) đang nhận món tiền 16.000.000đ của Nhà Hảo Tâm ấy để chu toàn cho anh rời xa
Cỏi Tạm .
Đây là lần
đầu tiên tôi “tác nghiệp’’ về các cựu
Tnxp với cuộc mưu sinh của họ.Và hôm nay tại con hẻm đường Vạn Kiếp có một chuyện Nghĩa Tình khiến
lòng tôi cứ rưng rưng . Câu chuyện ấy thấm đẫm tính nhân văn ( người phụ nữ ấy
không cho tôi ghi tên ) câu chuyện ấy đã đến với ngôi nhà số 95/273 Đinh Tiên
Hoàng Phường 3 Quận Bình Thạnh.
Cho mầy biết
thế nào là lễ độ ! ham hố chi , tài lanh chi để vừa về tới nhà là là lăn đùng thở , tay chân xui xị , cái lưng
muốn gãy ra . Cái tật không bỏ hể mệt là rên hừ hừ như sắp …ngoẻo !
Nhắm mắt mà
vẫn còn nhớ để ‘’tua’’ lại và kể cho mọi người cái chuyện tui đi theo chân anh
Nguyễn Mạnh Hà để cho nó có thực tế (
làm như nhà báo thứ thiệt ) Chuyện là vầy : Sáng cùng anh Hà ra Thành hội gặp
anh Giáo Hóa để được hướng dẫn ghi hồ sơ cho các cựu tnxp có
tham gia chiến trường biên giới Tây Nam
, xong xuôi chuẩn bị về thì có điện thoại báo là có một đám tang gọi anh đến lo
( anh làm nghề lo cho người hết số sống !) chuyện hậu sự , nghe là ở đường Vạn
Kiếp ( con đường này xưa gia đình ta ở mà!
ta sinh ra ở đấy , vừa nghe hai từ Vạn Kiếp là tim nghe nhói một cái ,
ta có dị hợm không há) và thế là ta nằng nặc xin “ cho em theo cùng” mọi người
chớ có nghĩ lung tung , là vì ta là
Người Viết Rong về Tnxp nên ta muốn trải
nghiệm , hòa vào công việc của đồng đội (
hên quá hổng có ai làm nghề tắm rửa người chết hông thôi ..), có vậy mới viết được chứ lỵ (
làm như là nhà nghề hi hi ) mặc cho anh Hà cảnh báo là cực là mất thời gian là
xa xôi nắng gió ta cũng tuyên bố hùng hồn : ‘ ‘ không sao , không sao !” ( hic,
giờ mới thấy sao mà sao chổi luôn ) Chắc thấy ánh mắt của mình quá ư tội nghiệp
nên ảnh gật đầu cái rụp . Thế là trên con đường đầy nắng có hai cựu tnxp người
đổ mồ hôi cho cuộc sống người thì tự
nguyện “đổ mồ hôi” cho công cuộc viết lách..
Căn nhà nhỏ
xíu…thôi , tui đã kể như trên rồi – mà bài viết
ấy tui gởi cho Bản Tin Quận Bình Thạnh , tui rất muốn vinh danh tấm lòng
của người phụ nữ ấy đã chung tay cùng
gia đình để cho cuộc ra đi của anh nhẹ nhàng thanh thản , chỉ cứ lắc đầu lia
lịa , anh Hà và mọi người năn nỉ quá
chừng mà hổng làm gì cho chỉ xiêu lòng , chị nói có gì đâu gíup nhau trong lúc khó khăn mà…
Mọi thủ tục
anh cùng gia đình bàn bạc và 4 giờ
chiều sẽ liệm, người đàn ông nằm đó trên
chiếc giường xếp , được đậy mặt , từ nay anh không thấy đời và đời cũng không
thấy anh .
Mình quan sát
cách anh làm việc , ghi chép cẩn thận , dặn dò kỷ lưỡng mấy anh em đạo tỳ , cắt
đặt phân công rỏ ràng…mọi người cứ tắp tự mà làm – anh làm nghề này mấy chục năm
rồi , hèn chi .
Xong anh và mình ra quán uống café , bất ngời khi
biết Bảo , người gọi điện cho anh cũng
là dân Tnxp , ôi! di đến đâu cũng gặp đồng đội hết , thích thật.
Anh nói để
chở tui về nhà ( tuốt Q.11) anh còn chở
con đi học , tui quyết tâm “đi đến cùng” không chịu , tui trả lời anh cứ lo
việc nhà còn tui tui tự lo , anh tròn mắt ,tui lật đật phân bua :là sau khi
thấy anh làm việc tui mới ‘’thống kê ‘’ lại mới viết có cảm xúc mà như vậy cần
có một khỏng không gian riêng ( trời tui nói mà giống như là một nhà văn thứ
…bự , chậc ! biết sao được ) .
Anh nói tui nhất định vậy thì cứ ở đây , anh về tý nữa đến rồi chờ giờ
hoàn tất chuyện tẩm liệm cho anh Ngọc. Anh đi độ 10 phút thì có điện thoại
của anh Thịnh bảo là sẽ nhờ chị Mỹ , vợ
ảnh đến chở tui về nhà nghỉ cho khỏe (
nhà anh ở gần đó , cảm động quá ) cũng may là mình đã viết xong chuyện . Lên
tới nhà tui đâu dám nằm dù hai anh chị
biết và thông cảm cho chuyện tui đi theo anh Hà, thôi thì ngồi nói
chuyện cho vui , thiệt tình là tui thèm nằm ạch xuống ghê nơi mà hổng dám , kỳ
cục lắm! thôi rán chịu đi , ai biểu.
Đúng 3 giờ anh
Hà đến chở tui đến cơ sở Vạn Phương , một chiếc xe tang trong ấy đã có cái hòm
cùng những thứ khác đang chờ sẳn , anh vào kiểm tra và ra lệnh xuất phát (
giống như ngày xưa trong đơn vị ra lệnh
đi …lao động ) .
Hai anh em chả
nói nhau câu nào, tui thì đang …sợ , sợ
cái cảnh phải chứng kiến mang anh Ngọc đặt vào
những mãnh gỗ vô tri, thế là vĩnh
viễn đóng lại một kiếp người , hổng hiểu sao tui cứ mong con đường cứ dài ra ,
đừng tới vội ???
Công việc quan
trong bắt đầu , ông Trời chắc cũng cảm động nên
..khóc nhè nhẹ . Nước mưa và nước mắt tui hòa lẫn rơi xuống má , biết
sao tui khóc không ? bởi vì nhiều lý do lắm
thứ nhất là sinh ra làm người
sống vật lộn với cơm áo gạo tiền
mấy mươi năm , đến lúc ra đi hột nút áo
còn trả lại cho đời , thứ hai là tui tui thấy thương đồng đội tui quá, kiếm
đồng tiền chảy máu con mắt , nội buổi sáng không là thấy anh Hà chạy tới chạy lui điện cho người làm , rồi cho đội kèn , đi in bảng Cáo
phó , rồi lúc nảy khi khiêng anh Ngọc vào hòm , mồ hôi mồ kê cứ tuôn ướt mặt mũi…còn thứ ba là là tui có một đồng đội chị ,chị ấy cũng đang chờ
ngày đi xa hiện nằm ở Trung Tâm Ung bướu , năm 1976 tui và chị chung đơn vị ,
ăn chung ,ngủ chung, tánh tình hợp nhau
kinh khủng , sau đó lạc nhau , mới tìm được độ năm năm nay thôi . Chỉ có một
chuyện tình thời Tnxp thật đẹp , tui định viết về nó ,nhưng không kịp rồi , chị
ghi trong Nhật ký của tui như vầy nè : ‘
‘… khi đã tìm được nhau, hãy trân trọng giữ gìn nó , bởi cuộc đời ngắn ngủi
lắm, và chúng ta sẽ nắm giữ hạnh phúc hiện tại , chúc bình an – Một tình bạn
cũng trên 30 năm rồi nhỉ?) ” chị nói là rất ngưỡng mộ anh nhà văn Tnxp Ông Văn
Chiến và anh Đào Công Điện, tui biết rằng hai anh cũng đang trong tình trạng
bệnh nặng , trời ơi! tui ghét con vi trùng bệnh hoạn, và mọi người biết không
khi tiếng nhạc đám ma vang lên là tui tui chịu hết nỗi òa khóc hu hu . Bao
nhiêu lý do ấy đã khiến tui chả còn biết xấu hổ cứ hụ hụ không thôi , hết sức bậy bạ , hết sức vô
duyên .
Về đến nhà là
gần 6 giờ . Vậy là bửa nay tui ở ngoài đường nguyên ngày luôn , không có nằm
nggỉ ngơi tẹo nào , cái lưng muốn gãy luôn , mới thấy tuổi già nó ác ghê nơi . Nhìn vô cái kiếng hết hồn , sao có một ngày mà nhan sắc tui xuống cấp
vầy nè : con mắt đo đỏ , tóc tai bù xù , cái mặt bơ phờ , có lẽ khóc quá trời đây . Tui cảm nhận
được trái tim tui bây giờ nó biểu tình ,
thấy nó thở hổng hết trọn hơi , lật đật pha một ly sữa nóng ực xong , leo lên
giường niệm Phật .
Cho hết tài
lanh , mà cũng hổng nói vậy được bởi không vậy thì làm sao có chuyện nầy để kể
, và có vậy mới thấy quý những người chọn nghề này , nhất là trong chiến tranh,
những phóng viên đã phải trả giá để có những tấm ảnh chân thật nhất sống động nhất , tự nhiên tui có ước ao nếu
có kiếp sau tui sẽ xung phong làm phóng viên của Thanh Niên Xung Phong , mà tui
sẽ là đàn ông cơ , chớ là phụ nữ thì bất tiện lắm lắm , thôi tui không nghỉ
ngợi gì hết tui niệm Phật thôi cho trái tim tui nó ổn định . Xin chào tất cả ,
hẹn gặp lại …
Quên ghi chú
là hôm ấy thứ sáu ngày 12/4/2013 tui đi thực tế về công việc cho Người Chết .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét