Thứ Hai, 1 tháng 4, 2013

Tức mình ta muốn khóc!


                               Tức mình ta muốn khóc!
  Sáng qua , cháu T. ở BBT Bản tin gọi điện thỏ thẻ:'' cô ới ! có một bài cô gởi dự thi mà mà theo quy định chỉ có 1800 chữ , bài cô viết tới 3000 lận ,cô rút ngắn lại dùm con nhá cô ! trong ngày nay cô gởi cho tụi con nhé, chào cô ''.
   Hóa ra là bài ''Anh Hiến ơi! em Lý đây ''
   Quả thật , sao mình quên mất ''nó''dài thật , thế là ngồi hì hục viết lại , thiệt tình là chả thấy thoải mái gì cả , bởi cứ thấp thỏm sợ dài rồi phạm quy, mà hình như khi ''cảm xúc phiêu linh'' thì chả còn biết trăng sao cứ nghĩ sao gõ vậy ...khuya rồi mà còn ôm cái vi tính , riết rồi chắc đui quá , toàn bộ con người mình cứ chăm chăm vào chuyện phải cho xong mới đi ngủ , vì tiêu hao năng lượng nên bụng nó kêu gào ''đói ,đói quá !'' ( nhằm ngày ăn chay nên bụng cứ cồn cào ,híc) sợ cả nhà thức nên rón rén đi nấu mì chay , có ai như mình không ta ? quên nữa , mình có khất với ở ngoải là  sáng hôm sau mình gởi .
   Lâu lâu dừng lại ...đếm , cứ 100 chữ thì gạch một cái , được 15 cái rồi thì con mắt muốn sụp xuống , định pha cafe lại sợ nổi mụn nên thôi , thêm cái đầu nó chả chịu làm việc ,thế có chết không ? hay tại ăn no rồi làm biếng. Còn độ 300 chữ nửa ,chịu hết xiết đành để sáng khỏi tập thể dục viết cho xong . Tạm biệt vi tính ,ta ''thăng '' đê.ê ...
  Sáng  mình canh ông xã pha cafe xong là '' cho em uống mí cơ ! '' ảnh hỏi bộ hôm nay không đi bộ hả , mình trả lời đi trể chút vì dạo này trời lạnh có mù sương , 5gio30 khi bóng người yêu dấu xa khuất thì nhào tới cái máy ,bật công tắc với tinh thần vô cùng khí thế thì  thì ủa ,sao cái đèn ở cái màn hình vi tính nó màu đỏ vậy ta ( thường là màu xanh mờ ) rồi nhấn cái nút ở cái cê –bê-u nó chả lên đèn đóm gì hết , vậy là sao ? trời đất ơi ! đừng hại bạn ngay lúc quan trọng này nghe ...cha nội . Bấm ,tắt ,bấm, tắt : nó vẫn trơ ra , cục tức bắt đầu khởi động với tần suất cao . Kêu ai bây giờ đây , phải chờ một vài tiếng gọi cho đứa cháu nó biết chỉnh máy , thôi thì mang giày đi bộ một vòng công viên Lãnh Binh Thăng quẹo ra chợ mua hộp cơm về lót dạ cho qua ''cơn đói khổ'' híc !
  Hơn 7 giờ gọi cho đứa cháu , gì nữa đây : cái màn hình điện thoại nó có dòng chữ mà mình biết được một chữ No sau đó là ...nó biết mình chớ mình chả biết nó , ngộ cái là gọi không được , bấm gọi vô nút xanh ( lại màu xanh ) thì hiện chữ No.....( ....là chữ Tây chữ U gì không hà!) dùng điện thoại bàn  gọi vô máy của mình thì thì '' số máy này hiện không liên lạc được xin vui lòng gọi lại sau ''  trong khi mình đang cầm cái di động trên tay . Vậy là sao trời !
  Máy vi tính trơ ra đó , cái con dế thì ngắc ngứ , bài thì còn 300 chữ ,tức ói máu . mình ngữa cổ lên trời than : cao xanh ơi! sao nỡ hại anh hùng ! hức hức hức !
  Chưa hết , còn nữa hình như câu nói ''  ...( xin lổi ! tức quá quên từ này rồi)  bất trùng lai , họa vô đơn chí '' ngày nay nó vận vô mình ,chả là định lấy xe đạp chạy ra chổ '' Viễn thông gì gì đó '' đại khái là chổ sửa điện thoại ,laptop ở ngả tư Lãnh Binh Thăng Bình Thới ,dắt xe ra thì bánh xe xẹp lép , chịu nổi hôn ? lếch thếch đẩy nó ra anh Cái đầu hẻm , sau một hồi tháo bánh  nhìn nhìn ngắm ngắm ảnh phán : cái vỏ ''tét bét'' cái ruột ''banh chành'' mua hai thứ về anh thay ! rồi ngồi xuống rung đùi uống cafe tiếp dí lợi mấy ông chung xóm .
  Tức đến tái tê , giận đến rung người , nước mắt cứ muốn trào  ra ,  thiệt đó , mình có làm gì tội lổi không , sao mà hôm nay mở mắt ra là xui xẻo tận cùng bằng số vầy nè ...
  Lội bộ đến cửa hàng bán phụ tùng xe hỏi mua vỏ ruột xe ,ông chủ hỏi '' cở nhiêu ? 600 hay 650 ?'' mình tròn mắt là sao ? ổng nói chị mua loại nào , biết chết liền ,ổng nạt mới sáng sớm mà chị kỳ quá , thôi về hỏi lại đi . Mình cười thầm đau đớn ''kệ ! lở xúi quẩy rồi ,rán chịu thôi, mà còn chuyện gì nữa cứ việc ''tới'' luôn đi , thách mày đó ...bưởi '' (bắt chước trong chuyện hài )
  Về hỏi anh Cái ,là 650 đó chị ( là cái vỏ xe cở bao nhiêu )  . cái vỏ ,ruột gần 70.000 đồng ,sáng sớm đã hao hụt ngân sách (kệ! Mai kia mốt nọ lãnh tiền thưởng đạt giải bù vô – mọi người thấy óc tưởng tượng của mình ''bá cháy bù chét ''không ? cứ mơ đi em )
  Con ngựa sắt xong rồi , thẳng tiến đến chổ sửa máy , trình bày xong cháu gái nó tháo cái di động thân yêu ra như đồ hàng , chùi chùi thử thử chưa đầy 5 phút cháu trao lại ổn rồi cô  . Mình gọi thử cho con gái nó trả lời ngon ơ , định trả tiền thì được trả lời dạ không ạ ! mình cám ơn rối rít chạy nhanh về...
  Hồi hộp mở máy ,vẫn mảu đỏ thấy ghét ,kêu nhỏ cháu qua , nó nói đó là chế độ chờ , bực bội bực bội .........suốt cả buổi mình buồn hiu , gọi cho ngoài Bản Tin nói thôi không gởi bài đó – có ai hiểu nổi lòng mình hông vậy?-( chớ nói chi vòng vo ) .
  Trưa, bên nhà cháu nó nấu bánh canh tụi nó an ủi mình đừng buồn tại máy cũ nên hay trục trặc ,rồi rủ mình đi karaoke , mình nghe ca là con mắt sáng rực , hết bực luôn ( cái khoản này mình mê lắm đây , chứ bây giờ ông xã không có ở nhà tại vì anh có người quen rất giỏi vế maý móc nên cũng chịu thôi  ).
  Một bà già với bốn đứa teen ,ha ha hát hò dzui dzẻ ...quên hết bao phiền phức
  Khi hát bài Hoàng hôn màu lá mình cứ nhắm tịt mắt lại ,bởi vỉ nhớ quá thời còn ở rừng Xuyên Mộc , còn con , cháu nó cứ Mắt nai cha cha cha mà gào.
......chậc ! hơi tiếc cái bài viết về chị Lý , hình như cái số mình nó vậy , gần đến ''vinh quang '' thì bị dùi dập lụi tàn ( sến quá mạng) Ai cười mình chịu .
 Sau mấy giờ máu lửa ,hét hò, ra khỏi nơi ấy  là 5 giờ ( karaoke Em và Tôi đường số 7A Cư Xá Bình Thới ( giá mềm : 40.000 /1 tiếng – từ 5 giờ chiều đến sáng là  giá khác , thiệt đó !),trời lại mưa lâm râm ,về tới nhà thử đụng vô cái vi tính thì ''véo véo'' ngon lành , tim mình thót một cái '' bi giờ mới chịu sáng đèn vậy ...bưởi !''
  Cho nên mọi người mới đọc được cái tâm sự của Xuyên Mộc đây nè !
  Chào nhé ,blog thân yêu !
  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét