Tử !
Bừng bừng khí thế khi “ hạ quyết tâm cho tui
đi theo với , vậy mới có thực tế !” lúc anh Hà nhận được cuộc gọi của Bảo báo
là có một đám. Mọi người có biết tui đi đâu hôn? Công việc của anh là lo từ A đến Z cho người hết số sống!
Dù anh cảnh báo là cực là mất thời gian là mệt lắm tui vẫn
không sao không sao ( tận thâm tâm tui muốn mình phải đi như vậy mới biết thế
nào là công việc đời thường của đồng đội mình , thế thôi . Và cuộc cuộc gì nhỉ
À ! cuộc “thâm nhập thực tế” bắt đầu ( Trời! xin lỗi mấy cô, bác, anh, chị, em,
con, cháu nhà báo thứ thiệt ) và đây là những hình ảnh tui ghi lại được , và trong khi nhà kèn thổi lên những bản
nhạc ,thì tui hức hức mà lại kiếm chổ khuất mà khóc cũng khí thế
như lúc đòi đi . Ôi ! cái chữ “ Tử’’ đáng ghét…
Những giọt mồ hôi của đồng đội tôi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét