'' Chị biết em không ? Cẩm Hồng nè!"
Đôi mắt chị khẽ nhướng lên , gật nhẹ đầu , mình nắm tay chị, nhỏ nhoi gầy guộc , mình có cảm giác chị siết tay mình thật nhẹ , hình như chị cố hết sức lực để cho '' con bé này hiểu là chị biết nó đang ở cạnh bên".
Hôm cùng Hồng Lam vào TT Ung Bướu thăm chị , vừa thấy chị qua ô cửa sổ mình không dám tin , người đàn bà ốm nhom ,tóc lưa thưa kia là Chị ; đứng núp sau bức tường phòng chị mà không dám vô . Chị cười bảo :" Ô! con bé này lạ nhỉ ? không dỗ người bệnh thì thôi đằng này để người bệnh dỗ ,là sao " Mọi người cười, mình cười mà nước mắt cứ từng giọt từng giọt ...
Bác sĩ cho chị về nhà ; mình không dám đi thăm vì ...sợ ! ( không phải vì xa xôi mà bởi sự xúc động có thể làm mình...hết biết gì nữa , bởi sau những nỗi buồn là trạng thái tê dại nữa người , mình từng bị cơn tai biến nhẹ ,nên đành làm người vô tâm với đồng đội , bạn bè ). Có anh bạn khuyên mình học Yoga , chắc phải học thôi ...nghe nói môn này rất có ích cho hệ tim mạch , tuần hoàn máu . Ừ! thì đăng ký rồi học vậy .
Đi cùng anh Hà tới nhà , để anh Hà nói chuyện cùng chồng chỉ ( bàn chuyện hậu sự cho chị) mình đi thật nhẹ ngồi bên chị mà nghẹn ngào ; tự dưng thấy thở khó quá , lật đật đứng dậy đi nhanh ra ngoài thở dốc ...
Hai người đàn ông bàn chuyện xong , mình nhìn chị Lần Cuối . Chị Ơi! em về nhé ....
Mãi mãi sẽ không cùng chị cafe nữa rồi , không nghe tiếng chị gọi '' con bé này , con bé kia nữa rồi !" ( dù con bé này 56 tuổi đó !) À! chị còn nợ em chầu cafe sân vườn có tên dễ thương'' Pha Lê '' ở Nhà Thờ Hầm ; không còn ai để tâm tình , chia sẻ ; không còn ai để em móc những cái túi xinh xinh làm quà tặng ,rồi sẽ còn đâu tiếng chuông điện thoại vang :" rảnh không cô bé , cafe nhé!''
Còn nhiều chuyện chị và em chưa nói hết mà , sao chị chị ...ác thế hở chị Lành ( xưa mình cùng chị công tác Ban Tuyên huấn của trường TNXDCSM Xuyên Mộc).
Thôi , em ghét chị , chị đi đâu thì đi đi , em ghét chị em ghét em ghét em ghét ....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét