Góp nhặt chuyện ngày xưa…
Theo lời năn nỉ của tôi thì những chuyện vui
buồn một thời đã được Họ trải lòng một cách rất Thanh Niên Xung Phong ( chỉ bốn
từ ấy thôi đả nói lên tất cả phải không các đồng đội của tôi?) xin hãy để tâm
hồn về nơi ấy :
“Tôi tin
tưởng đồng chí! Cứ làm…”
Ở
Nông trường Phạm Văn Cội vào mùa mưa , năm 1977 , đoạn kênh tưới Ba Gia có đơn
vị Tnxp đang thi công , có một anh chàng y tá trẻ măng được đ/c Liên đội phó
kêu tới và bảo : ‘ ‘ Đ/c đi theo tôi !” thế là anh xách túi cứu thương ,khoác tấm nilong lầm lũi
theo sau .
Đi mãi ,đến một căn nhà của dân , đ/c chỉ
huy mới lệnh , à! Không , chả có nói gì
hết mà đưa tay chỉ vào một cái giường tre ! theo hướng anh chàng nhìn theo rồi
há hốc mồm : trên ấy là bốn năm người nữ
nằm sắp lớp , ướt nhẹp, xanh lè, im lìm, không thấy nhúc nhích cục cựa gì sất.
Tái mặt , anh y tá hỏi : “Sao vậy anh ?” “
Thì trúng mưa , mệt , xĩu ,chớ trăng sao gì , giờ tôi giao đ/c : Cứ làm !” Anh
LĐT ngắn gọn . Lắp bắp anh vội nói nhanh : ‘ ‘ Anh phải điều thêm vài người nữ
phụ với em chứ vầy sao em..em…” Chưa nói hết câu thì bị phang : ‘ ‘ Còn ai mà
phụ ! nhắc lại Tôi tin tưởng chú mày, Cứ làm !’’ Hết cách rồi ,nhưng trước khi
anh T. ( LĐP) trở ra hiện trường anh chàng y tá vội nói: “Vậy anh mang xuống
cho em vài bộ đồ , mấy cái khăn để thay chứ ướt hết rồi làm sao em làm !…” Làm
sao em làm ! Ôi! Làm sao ,làm sao đây !.
Bấy giờ anh y tá – thôi, tạm gọi anh tên H. đi
vậy- mới quan sát xung quanh căn nhà ,
nhà xây ở vùng Kinh Tế Mới cái nào cũng y chang , vách đất ,lợp lá , cột kèo đơn sơ …giật mình khi thấy
tòn ten trên cái võng là một bà bác trùm mền , trùm khăn đang rên hừ hừ , thì
ra bác đang bị bệnh , trên cái bàn có vài
món bánh , kẹo , thuốc lá , dăm ba trái bầu ,bí , mấy cọng hành , chắc chủ nhà
kiếm sống với mấy thứ lặt vặt này. Tần ngần lướt qua mấy chị, lòng anh bỗng se
lại, chắc do lao động quá sức gặp trời
mưa nên cảm lạnh,tội quá! Tháo cái túi cứu thương xuống ,mở ra lấy hai chai dầu
đặt cạnh giường rồi ngồi chờ ( chứ biết làm gì bây giờ) anh mong cho anh T. đến
nhanh nhanh , không thôi cái lạnh thấm lâu sẽ mệt lắm đây. Dáng anh T. kia rồi
, anh dúi nhanh cho anh H. một đống quần áo mới tinh, vài cái khăn, vổ vai H.
một cái và nói đúng năm từ: “ Tôi tin tưởng đồng chí, cứ làm” rồi thì là quày quả trở ra . Không chậm trể H. bắt tay
vào việc , cái công việc mà trong sách vở không hề dạy, anh khẽ khép cánh cửa
cho bớt gió . Từng người một , anh nhẹ nhàng cởi đồ, lau khô ,xoa dầu và trời thần ơi! sao toàn đồ nam không vầy nè !
anh T.ơi! là anh T. cũng phải mặc vô
thôi chứ làm sao ,không lẽ chạy về đổi , Ôi !...
Rồi cũng xong , H. vội thu gọn đồ nghề chạy
vội ra gặp anh T. nói nhanh: “ Báo cáo thủ trưởng ,em Đã làm xong rồi ạ!,em bàn giao lại cho anh ạ!” Thế là từ đó
về sau coi như anh chàng y tá ấy khỏe re cái khoản cho thuốc mấy chị nữ ấy –
không hề thấy lên báo bệnh – đã vậy khi sinh hoạt anh để ý thấy mấy chị ấy cũng
né anh , phải thôi , dù gì thì cũng là con gái mới lớn , chỉ vì cơn gió độc ấy
thôi !
Chuyện mấy chục năm rồi , giở kể cho tôi nghe
sao vẫn cứ thấy nao nao ! Tôi hỏi sau này anh có gặp lại mấy chị đó hôn ? anh
cười buồn : chả có liên lạc được với ai hết ! Nếu có ai tình cờ xem được xin
hãy liên lạc nhau nghe các đồng đội của
tôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét