* ẨN ƠI! RÁN LÊN …
*TÌM ĐƯỢC THẦY RỒI.
Ngày 7/11/2010 tại 16A Lê Hồng Phong-Ẩm
thực Đông Hồ -
Các anh Minh Tân ,Quốc Hải,Minh Thắng và
Lê Hữu Phước đả tổ chức buổi họp mặt của các cựu Tnxp Liên đội Xuyên Mộc và
Trường Thanh niên xây dựng cuộc sống mới (tiền thân của các Trường 1,2,3..
Năm 1976 hơn 100 quân của L/đ
XM được dàn ra làm cán bộ khung khi thành phố chỉ đạo mở một trại tập trung
giáo dục cải tạo một số tệ nạn xã hội và Trường TNXDCSM được hình thành ,sau
phài bổ sung thêm một số đơn vị như L/đ 9 , l/đ 7, l/đ cơ động 13 v.v. nói
chung là rất nhiều nguồn )
Mọi người lần lượt tới , ‘ ‘ ai đây? Nói
đại ra đi ,đầu óc giờ không nhớ nổi …Trời ! mầy đó sao?’’ ánh mắt nụ cười là
của ngày xưa trẻ trung sôi nổi ,mái tóc hoa râm ,những dấu chân chim hằn trên
da thịt mất rồi…
Tiểu đội nử chúng tôi giờ chỉ còn 5 đứa trẻ
nhất tròn …50 , Hồng Lam ,Thanh Hoa ,Phúc ,chị Thanh và mình. Ôi! A3 dể thương
đâu rồi .Anh Phạm Ngọc Tân chị Đổ Kim
Nhụy ,Mai Trầm – xưa ở Phân hiệu Thiếu Nhi ( trường có nhận luôn thiếu nhi sau
bàn giao cho Sở TBXH ) đả tới tay bắt mặt mừng, có người sau hơn 30 năm mới gặp
. “Năm anh em trên một chiếc xe tăng’’anh Mười Thanh ( bài ca ruột của ảnh),anh
Năm Liêm ,anh Đòan Minh Cương ,anh Tý Đô ,Phương Chi ,Hiền ,Sơn đen ,các anh
Dinh,Dũng,Linh,Danh có vợ chồng anh Nguyễn Đông Thức nửa …
Ai kia mà phải dìu ! Ẩn phải hôn ? là ytá
mà sao … Anh nói mà mắt ươn ướt ‘ ‘ hơn 30 năm không gặp lại anh em ,hôm nay
rất vui dù bỏ cơm hôm qua rồi …’’ anh cười mà anh em …mếu .Phước ‘ ‘ Ông đây
sao ,ai tìm ra ông hay quá vậy? đơn vị thiếu nhiều trong đó có ông ,rán đi Ẩn
ơi!’’ nhẩm đếm không tới 6o người …
Anh Lê Thân ( xưa là BGH trường, nay là chủ
xị buổi họp) nói ‘ ‘ Anh chị em , năm
tháng qua đi ai cũng sẻ chết ( trời! chưa chi đã…) chúng ta gặp nhau đây trước
là kết nối lại những đ/đội vì nhiều lí do đả mất liên lạc và sau là có những
anh em thành đạt tuy nhiên cũng có số đ/ chí mình không may mắn trong cuộc sống
cho nên vui thì vui nhưng chúng ta hãy nghỉ đến nhau làm gì được cho nhau thì
cứ mở lòng để khi về với đất thanh thản ra đi…’’
Anh Ẩn xúc động khi nhận từ anh Thân bao thư
nghĩa tình của đồng đội nói không thành
tiếng ngòai hai từ ‘ ‘ cám ơn’’ mình chắc chắn đêm nay anh sẻ không ngủ được (
anh bệnh phổi thời kỳ cuối) chị Hoa vợ
ảnh nghẹn ngào “ không ngờ lại quá tình cảm ,mai mốt cho em tham gia gặp mặt
nếu anh Ẩn …’’ chị không nói mà khóc…
Thời gian trôi qua thật nhanh ai nấy không
muốn về ,cứ nhắc lại chuyện ngày xưa .Mình phân vân mãi mới hỏi ‘ ‘ Có ai biết
anh Hùynh Ngọc Sướng hôn cho em biết với!’’ im lặng , đột nhiên ‘ ‘ có , có,
anh ấy ở công viên Lê thị Riêng’’ Võ Phương Chi lật đật xua tay lia lịa mắt
nhìn bà xã là Bích Ngọc ‘ ‘ Ê ! đừng nghỉ bậy bạ nghe , hôm nọ tui buồn bả nhằn
tui nhậu nhẹt nên xách xe chạy vòng vòng gặp công viên nên gởi xe đi bộ (nhà ở
tuốt Củ Chi lận) bất ngờ thấy ổng làm việc trong đó chớ …’’tiếng ai đó “ Ngọc
ơi! Về điều tra kỹ nha em” làm anh em cười ngất.
Anh Ẩn xin phép về . Ừ! Anh về khỏe nhé ,
năm sau nhớ đến …rán đi Ẩn ơi! Ai cũng muốn thu vào mắt mình dáng người yếu ớt
của anh lần cuối ! Hôm đó anh em quyên
góp tại chổ được 4.150.000đồng RÁN ĐI ẨN ƠI!hôm ấy trời thật đẹp
TÌM ĐƯỢC THẦY RỒI…
Ngày
8/11 …
Ngày xưa 1978 đơn vị trường đóng ở Vĩnh An
có cho một đ/c nử đi học ở thành phố lúc sắp xuống phà qua sông thì có người
đưa cho cô mấy đồng bạc mà nhất định không nói tên người cho .Cô ấy nhất định
không nhận đến khi biết số tiền ấy là của anh Sướng bán cái áo gió ( cách đó mấy năm trong chuyến đi học – ngày ấy
cô chuyên được cho đi học nào là văn nghệ nào là trồng trọt chăn nuôi , bồi
dưởng dạy làm đồ dùng học tập cho cấp 1v.v –chung xe với anh thì anh bị sốt rét
phải đưa vào bệnh viện và cô ấy trở thành người nuôi bệnh vài ngày- ; cho nên
mấy đồng bạc ấy là ‘ ‘ thay lời cám ơn’’ chuyện lúc trước đấy thôi . Học xong
trở về đơn vị anh ấy lại dạy kèm cô ấy môn Đại số Hình học cô rất dốt , nhờ vậy cô lấy căn bản
;thế rồi ngày nọ cô lại đi học Bổ túc công công …32 năm cô cứ gặp ai cũng hỏi
về người đ/đ( cứ nhớ đến mổi người có một cái áo lạnh mà phải bán đi để trả cái
ơn chăm sóc mình trong bệnh viện , làm sao đủ ấm vậy ANH?) người thầy đả ân cần giúp đ/c mình vật lộn
với những con số căn bậc 2, những tung độ hoành độ…cô gái giờ là bà già ngoài
50 là mình đây, sáng nay tức tốc lọc cọc đạp xe đến công viên Lê thị Riêng tìm
Thầy ,hồi hộp quá “ Có ! cô đi lên cầu thang lầu 1 đến phòng Tổ chức’’cháu bào
vệ trả lời, mình mừng run, đi mà như chạy . Thầy tôi kia ! ‘ ‘ Trời ơi! Tìm
thầy hơn …nửa đời mới gặp anh ơi!’’ mình líu lưỡi cứ anh rồi thầy lọan cả lên .
Hai mái đầu tóc đả hoa râm nhắc lại chuyện xưa anh chỉ cười ‘ ‘ có gì đâu’’ có
gì đâu mà khiến cho đứa học trò nầy phải tìm bấy nhiêu năm, rồi phài viết bài
trên Bản Tin TNXP số 65 ngày 15/5/2009 với cái tựa là Nhớ quá ngày xưa.
Và bây giờ xin chia sẻ với mọi người tôi đả
tìm được anh Hùynh Ngọc Sướng . Cám ơn các anh Tân, Hải, Thắng, Phước và nhất
là cám ơn Bích Ngọc vì cái sự cằn nhằn ông xã nên mới xui khiến cho anh Chi
lang thang đến công viên …chạy bộ rồi mới gặp anh Sướng ,thôi thì nói chung là
cám ơn tất cả mà nhất là Ngôi Trường TNXP là trường Đại học lớn nhất từ đó dạy
cho chúng tôi Nhân Cách sống tuyệt vời .Lần nửa
xin cho mình thông báo Tìm được Thầy rồi !
Cẩm Hồng
( Viết nhân ngày họp mặt Truyền
thống Trường TNXDCSM 7/11/1976-7/11/2010) và xin tặng bài nầy ,nếu được đăng,
đến anh Huỳnh Ngọc Sướng cựu Tnxp Trường và cũng là thầy tôi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét