Chủ Nhật, 17 tháng 3, 2013

Kỷ niệm về cái điện thoại .


                Kỷ niệm về cái điện thọai !
         Cách nay hơn 15 năm , gia đình tôi dồn dập bao xui rủi( ông bà mình có câu “phước bất trùng lai, họa vô đơn chí’’) ông xã bị tai biến ,đứa con gái duy nhất tự dưng phát hiện một khối u ngay ngực còn tôi bị …trặc chân ; lúc đó tôi như khùng  ,đả vậy tiền bạc eo hẹp ,hai bên nội ngọai đều nghèo , bức bách quá đổi .
         Tháng 11, có thư mời họp mặt của đơn vị , có thể nhờ  anh em mình lúc nầy đây! Tự nhủ thế nhưng  một nổi buồn tủi ngập lòng mà không tỏ cùng ai , chồng đau con bệnh tôi đuối lắm rồi . .. Buổi sáng ấy nhiều người mới gặp nhau sau bao năm mất liên lạc ,tiếng cười rộn rả . Tôi bậm gan kéo anh ra ngoài ngập ngừng mãi mới nói được , anh từ tốn ‘ ‘ Trời ! thôi được rồi , đừng lo ,anh giúp em’’ và nhận ở anh một số tiền ,tôi nói ‘ ‘ em hứa ,năm sau ngày họp mặt sẻ gởi lại anh’’ Anh cười ‘ ‘ Thôi em ! em quên đi và lo cho gia đình , cố lên nhé!’’
     Sau nầy ơn Trời! chồng tôi dần hồi phục , còn bệnh con tôi chỉ là cái mụn nhọt ( hú vía) món tiền ấy đả giúp gia đình tôi phần nào qua cơn chật vật .
    Như lời hứa , ngày gặp mặt năm sau tôi mang theo tiền trả anh , anh cứ …tránh , mọi người có tin không ? lần họp mặt gần đây , tôi đả canh ngay cửa sãnh tiệc níu lấy anh và nổi nóng: ‘ ‘ Anh vừa phải thôi nghe , em không muốn chết mà mắc nợ ,anh hiểu không  hử?’’Anh cười và nhẹ nhàng bảo
‘ ‘ Anh đả nói em coi như không có , mà bây giờ gia đình em ổn chưa?’’
Tôi gật lia lịa ‘ ‘ ổn ,ổn lắm’’ thuật sơ tình hình cuộc sống của  bọn tôi cho anh rồi trao anh cái phong bì ,anh cầm rồi đưa lại tôi  ‘ ‘ Anh nhận rồi ,còn bây giờ coi như anh tặng cháu gái của anh , em không được từ chối đó nghe! Không có gì đâu em !’’ anh nắm vai tôi lắc nhẹ , còn tôi  nước mắt cứ ứa ra , không nói nổi tiếng cám ơn .
      Và cái điện thoại đả có cuộc gọi thứ hai là số của anh , lần đầu tiên  số gọi trước tiên là nhà Má ruột . ‘ ‘ Alô! Tôi nghe! Xin lổi ai vậy?” “ Em đây! CH nè , em mới mua điện thọai từ tiền anh đó ,con em nó gởi lời cám ơn anh  , em gọi cho Má và giờ là cho anh đó! Cám ơn anh!’’
    Thế đó , câu chuyện bình thường thôi phải không các bạn, nhưng đối với tôi , mổi lần nhìn cái di động là nhớ về anh , nhớ về cái nghĩa của những người đả từng một thời chung vai sát cánh, chung ngôi Trường Thanh niên xây dựng cuộc sống mới , cám ơn anh Lý Kim Ngân , xưa hai anh em cùng công tác ở phân hiệu Thiếu Nhi
                                                                      Cẩm Hồng
                                              ( Cựu Tnxp Liên đội Xuyên Mộc)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét