17gio ngày thứ tư 5/12/2012 tại
….22/8E Đại Nghĩa P.6Q.TB
….Mọi người ngạc nhiên khi thấy mình
tới dự đám tang anh , bình thường thôi , mình chỉ muốn làm dầy thêm quyển ‘ ‘Hồi ký Thanh Niên Xung Phong’’ thôi mà ! nhưng
tận trong trái tim mình muốn đến để ‘ ‘ gặp ‘’anh , bởi nghe tin anh có ý nguyện
thiết tha : hiến xác …
Tình cờ gọi điện cho anh Thịnh ( trong
BBL l/đ 8) , một chút giận hờn , một chút tủi tủi , bởi mình có cảm giác mình
là người đứng bên lề những chuyện liên quan đến Tnxp , nghĩ cũng buồn cười , từ
ngày gia nhập hội cựu, và từ lúc mình có ý định đi gom góp những câu chuyện vui
buồn của các anh chị em từng khoác áo xanh thân thương thành một quyển sách be
bé gọi là Hồi ký , gặp ai mình cũng đề
nghị : ‘ ‘làm ơn nhớ lại rồi kể cho tui nghe với …’’ ngoài sức tưởng tượngluôn
là ai cũng đồng tình ủng hộ . Và trong một lần lang thang trên mạng biết được
một đơn vị cũng dần tìm kiếm số đồng đội lạc nhau mấy mươi năm có tên Liên đội8
. Một chuyện ngẫu nhiên là có hai vợ chồng anh Tài ,chị Ánh đang là hội viên
của Quận mình( tnxp l/đ8) cho nên mình đương nhiên là cầu nối giữa Hội cựu mình
và BBL 8 rồi , vậy mà có chuyện vậy ảnh không báo cho mình , bực ghê! Không
sao, với tính cách tnxp mình đã ‘ ‘ đi và đến’’ ngay chóc địa chỉ cần tìm (giỏi
thiệt )
Căn nhà qua nhiều cái xuyệt , có một số
người đến, ai cũng lạ hoắc ! ngộ lắm nghe ,hình như có tánh linh sao đó mà nhìn
ai mình có cảm giác nghi nghi và hỏi là y như rằng : ‘ ‘ đúng rồi tôi là tnxp”.
Và anh kìa , tấm ảnh một người đàn ông trên bàn thờ nghi ngút khói nhang ,phía
sau là một cái giường nhỏ trên là Anh, được
phủ tấm ra trắng , mình muốn xin
gia đình nhìn mặt Anh nhưng sợ có gì đó kiêng kỵ nên thôi! Chị Thêm ,vợ anh (
anh và chị xưa cùng chung đơn vị l/đ8) ,chắc đã chuẩn bị tư tưởng rồi nên thấy
bình tỉnh , tiếp đón mọi người với cái nắm tay siết chặt , từ nay chị vĩnh viễn
mất đi bờ vai để tựa mổi khi chị mỏi mệt
rồi , cố lên chị ơi! Biết là quy luật của tạo hóa nhưng sao cứ thấy nhói lòng.
Chiếc xe của Trường Đại học Y Dược đến
, gần mười người khoác áo blu trắng khiêng xuống đất một chiếc băng ca có lắp đặt một cái thùng iox
ở phía dưới , trùm miếng vải đỏ phủ gần sát bánh xe , có dòng chữ thêu màu vàng
ở trên “ Quà Tặng Cho Cuộc Sống’’ và bên hông có hai hàng , hàng trên “ Trường
Đại Học Y Dược Thành Phố Hồ Chí Minh’’ hàng dưới “ Quà Tặng Cho Cuộc Sống’’ ,
trái tim mình nghe nhói một cái . Tất cả lẳng lặng đẩy “Nó’’ vào trước nhà anh ,
kèm một vòng hoa cườm vô tri vô giác .
Tiếng đọc kinh hòa lẫn những tiếng nấc ,
tiếng chiêng thỉnh thoảng vang lên như báo hiệu giờ một Cựu Tnxp tặng cho cuộc sống những gì tinh anh nhất sẽ
đến .
Lâu rồi mình cũng có ý định sau khi chết
sẽ đem xác cho ‘ ‘ sinh viên thực tập’’ thì gặp sự phản đối của đứa con duy
nhất ,cháu nói : ‘ ‘Mẹ có nghĩ cảm giác của con khi biết Mẹ thân yêu bị cắt ,bị
mổ bị …không vậy ? cộng thêm những giọt nước mắt giận hờn , thế là mình thôi
luôn.
Nghe nói các anh chị tnxp mấy ngày nay
đã luôn túc trực bên Anh , nghe nói xưa Anh là cấp lãnh đạo rất được lòng anh
em , nghe nói Anh là tấm gương cho cả đơn vị ,nghe nói… thôi! chỉ thấy đồng đội
đến viếng anh đông đủ như vầy là cũng hiểu được anh ở trong tim mọi ngươì như thế nào rồi.
17g30 nghi thức nhận ,trao xác bắt đầu
; mình cố len vào , muốn nhìn Anh lần đầu và cũng là lần cuối , khi mấy anh ở
bệnh viện thao tác , mình thấy họ trân trọng lắm! gọn gàng , thành kính , tiếng
hô 1,2,3 khẻ khàng ,động tác nhẹ nhàng ,
chính xác , họ mở cái thùng lên đặt Anh vào và … Anh Trần Thanh Mai ơi! Xin
nghiêng mình trước tấm lòng của Anh ! Xin cám ơn gia đình đã thông cảm và tạo
cho Anh có chuyến đi xa thanh thản ! Mình không nhớ tên các anh chị của Liên
đội 8 ,chỉ biết anh Hiển suyển ( nhờ có gặp trên blog) , Giông ( tình cờ gặp
nhau trong ngày họp mặt bên Trường Thanh Niên Xây Dựng Cuộc Sống Mới mấy tháng
trước ) thôi!
Đoàn người mang Anh đi , các cựu tnxp ai nấy
mắt đỏ hoe .
‘ ‘ Thanh Niên Xung Phong làm đẹp lòng người làm
đẹp cuộc đời’’ Đẹp lắm một nhân cách của cựu Tnxp Trần Thanh Mai .
Trong đầu mình lúc này trống rổng
chỉ hiển hiện cái số xe đáng ghét 53N-2904
và cái thời khắc lạnh lùng 17g59 phút :
tài xế đóng sầm cánh cửa , bánh từ từ lăn ; À ! lúc người nhà lên xe , ngồi
cạnh Anh , tài xế sắp khép cửa mình cố gắng vuốt nhẹ tấm vải đỏ , vẫy tay chào
Anh Anh ơi! Có nghe em nói không : ‘
‘Chúc Anh ra đi thanh thản nhé ! nếu có kiếp sau chúng ta sẽ vẫn là Thanh Niên
Xung Phong ,anh nhé !’’.
Giông chở mình về , hai chị em chả ai
buồn nói chuyện , gió thổi mà sao mình cứ thấy nóng nực ,khô khốc . Trên trời
chưa có sao nhưng mình biết có một ngôi sao mang tên Trần Thanh Mai sẽ lấp lánh
, lấp lánh …
Một chút tâm tư của một cựu tnxp liên
đội Xuyên Mộc .
Cho mình sửa lại tên của vợ anh Mai là chị Thay chứ không phải Thêm ( xin lổi chị cùng mọi người)
Trả lờiXóa