Tình
yêu ơi! Ngả nón , chào mi ...
... Ông Quản Hữu Thu và bà Trần thị Thu là
song thân của chú rể , xin mời lên sân khấu ...'' tiếng MC vang lên và không
gian trầm hẳn xuống khi chỉ có Một
mình anh tiến về sân khấu , vợ anh , chị
Thu vẫn cùng anh sánh bước đấy thôi! Có điều chỉ có chúng tôi , những đồng đội
một thời mới '' Thấy!.''.
Ngày xưa ,
có cô y tá tên Thu công tác ở trạm xá Liên đội Cơ động 2 tổng đội 4
thường xuyên tiếp một ''bệnh nhân'' lên
xin thuốc cảm! , bệnh nhân ấy phụ
trách phòng Hành chánh quản trị . Dần
dần cô thành người săn sóc suốt đời cho anh Thu , Quản Hữu Thu! . Sau khi chuyển ngành chị Thu về Q.6 tiếp
tục nghề chị yêu thích , còn anh vừa đi
làm vừa đi học cho xong chương trình Đại học và vừa chạy xích lô để lo cho cái tổ
ấm ...mới xây năm 1980 ; nhớ hôm đám
cưới thật cảm động: đàng trai là một số đồng đội Tnxp , đàng gái là toàn bộ
nhân viên Trạm y tế Q.6 .
Cuộc mưu sinh vất vả khi hai đứa nhóc tỳ ra
đời, chị đành gác lại công việc gắn bó với mình bao năm , về nhà mở một cái
quán be bé để vừa chăm con vừa phụ kinh tế với chồng , người phụ nử tần tảo một
nắng hai sương , nhịn ăn nhịn mặt hy sinh tất cả chỉ dành cho ba người chị yêu
thương nhất ( cả hai đều mồ côi nên họ rất trân quý những tình cảm họ thiếu )
Hạnh phúc đến với đôi vợ chồng Tnxp ấy thật
ngọt ngào cho đến một ngày của năm 1997 , Chị , những tháng ngày cơ cực đã vắt
kiệt sức, chị ngã xuống sau cơn đột quỵ ... bỏ ba cha con anh trong hoảng loạn
, hụt hẩng . Ngày đưa chị về với Đất ,theo chị là bộ đồ blouse trắng và bộ đồng
phục Tnxp đã bạc màu , chỉ thế thôi!
279
Nào
giờ trong ngoài đều do vợ quán xuyến ,
giờ sao nó lọng cọng lạ lẫm, đã vậy hai đứa con cứ '' ba ơi! áo đi học con đâu
, ba ơi! cặp con , quần con , tập con ...'' cứ loạn cả lên , rồi tiền ăn ,tiền
học , đủ thứ phải chi .. . Giờ anh mới
biết Thu cực nhọc thế nào! ấy vậy mà anh đâu có hiểu! Căn nhà vắng bàn tay phụ
nữ , vắng tiếng cằn nhằn , vắng hơi ấm nồng nàn . Anh buông xuôi chỉ nằm trên
võng đong đưa cho ngày tháng trôi qua , hai con đói khóc đòi cơm , lối xóm chạy
qua đở đần, lòng tự trọng anh gởi tiền chợ , đưa một đồng nhận lại nguyên rổ đồ
ăn, đồng đội tới lui : chăm sóc đứa con gái tới tuổi dậy thì ( có bửa áo rách nó lấy sợi dây thun ...cột lại dúm
dó) Có lúc anh định cùng hai con ''đi''
theo Thu cho cả nhà sum họp , nhưng hai đứa nhỏ có tội tình gì? Mình tạo ra sao
nay lại nở! có khi anh muốn đi một mình ,rồi chợt nghĩ ; chúng sẽ sống ra sao?
Lại tiếp tục kiếp mồ côi như ba mẹ nó ... Khuya nọ, anh nghe tiếng đứa con gái
đang học lớp sáu gắt gỏng thằng em đang học lớp năm khe khẽ:'' chị cấm em khóc
lớn , khóc nhỏ thôi! Lở ba không ngủ
được rồi theo má bỏ chị em mình sao?'' Trời ơi! Cấm em khóc lớn ...Anh cắn chặt
môi để khỏi bật ra tiếng khóc , thương quá con tôi !
Ừ! Anh phải sống ! 273
Hồi
đó Thu nói với anh : sinh nhật em sao anh không tặng em quà gì hết , anh thật
tình thì tiền em giử hết còn gì , thích
gì cứ việc mua , anh thấy Thu im lặng , có bửa hai vợ chồng nói chuyện Thu bảo sau này em xin chết trước để anh ...nhớ em ...
mà anh cố cho hai đứa ăn học đến nơi đến chốn để không khổ như mình nghe anh !
Thì giờ em bỏ anh rồi ! không biết Thu có nhớ anh không ?Thu ''khôn '' quá cứ
thế mà nhẹ nhàng đi , để anh lại với nổi nhớ buốt lòng ...em khôn quá !
Anh đã thực hiện trọn vẹn những gì em không
chịu đồng hành cùng anh . Này nhé anh vẫn mãi nhớ em hơn mười năm qua anh cũng
chỉ vẫn nhớ em ,chả ai ''lọt'' vào tim anh hết , chịu chưa! Bé Nga tốt nghiệp
Đại học XH-NV , bé Phong tốt nghiệp Đại học Bách Khoa , có thấy anh giỏi không
?
Con hẽm nhỏ ở Cây Da Xà mấy chục năm qua
chứng kiến bao niềm vui , nổi buồn của gia đình bé nhỏ của vợ chồng cựu Tnxp ,
là nhân chứng cho cái nghĩa tình những người từng khoác áo Tnxp . '' Không có
những tấm lòng của lối xóm, của đồng đội , anh không biết cuộc sống của ba cha
con anh sẽ ra sao nữa!''
Và hôm nay , anh đã ứa nước mắt khi đứng trên
sân khấu nói lời cám ơn đến mọi người , đến những bàn tay đưa ra đón anh cùng
hai con kịp lúc anh sắp ngã quỵ . '' Thanh Niên Xung Phong là sức mạnh đi lên làm đẹp cuộc đời ...''
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét