Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2014

Xin lỗi Tình yêu!



         Xin lỗi Tình Yêu!
Câu chuyện thứ nhất:
   “ Cô ơi! Có một Chú  gởi email cho Bản tin nhờ hỏi  cô có phải là  chung đơn vị với chú ấy năm 1976, chú ấy muốn liên lạc với Cô …”.  Nhận cuộc điện thoại của cháu N. Bà chới với , khẽ khàng  nói    sẽ trả lời sau .
  Lâu lắm rồi có ba đứa trẻ nhà sát vách nhau nên tuổi thơ của họ gắn liền với những lần đi hái trộm chùm ruột , ổi ; và dĩ nhiên cô bé có  mái tóc bum bê luôn được ưu tiên . Lớn lên họ học chung trường  ,cô gái ấy luôn được sự bảo vệ chu đáo của hai chàng trai dễ mến . Hòa bình lập lại , họ cùng đăng ký TNXP, một trong hai chàng trai ấy  và người con gái kia họ đã thương yêu nhau. Ba gia đình trước giờ cũng luôn mong cho họ có một kết thúc đẹp . Nhưng đời đâu đẹp như mơ ! Chỉ một tích tắc thôi , tất cả lộn nhào  như con lật đật !
  Hãy tạm cho họ cái tên : người con gái tên Hồng , người con trai yêu cô tên Hải , người còn lại là Hậu ! vậy đi nhé.
  Ngày đám hỏi, Hải Hồng ngời ngời hạnh phúc , cô nói với chú rể phụ Hậu,  mai mốt ông làm rể chánh cho nhỏ Hoa dâu phụ của tui  ,nhá! Hậu nói  nữa có con nhớ  để tui làm ba đở đầu cho nó ,nhá , nhá! ( Hoa cũng chung tiểu đội với Hồng)
  Hai tháng sau là đám cưới , hai trái tim sẽ là một , ai cũng chúc phúc cho họ . ngộ cái là Hoa, Hậu cũng kết nhau, vui thiệt.
  Một đêm không trăng sao ,mưa cứ rỉ rả, bấy giờ Hải đang là cán bộ của  một đơn vị quản lý và  giúp số thanh niên lầm lỡ biết yêu lao động biết yêu cuộc sống trở nên người có ích cho gia đình,xã hội. Được tin báo có người đào trại , anh cùng một vài người xách súng men theo mé sông  kêu, gọi thuyết phục họ đừng chạy, chỉ sợ  ở nơi rừng sâu nước độc , họ sẽ mất phương hướng ,tại họa ở rừng là vô kể . Gần sáng,  tất cả thất thiểu trở về, báo cáo với cấp trên sự việc xong  Hải lại xin trở vào tìm tiếp sau khi ăn qua loa chén cơm lạnh tanh còn phần từ hôm trước. Với kinh nghiệm của mình Hải lần dò theo những  lối có những nhành cây bị gãy , Hải cầu mong sẽ có tiếng trả lời của người đang trốn chạy, không biết tối qua cái lạnh cái đói cái hiểm nguy của rừng có làm gì hại đến người h ọc vi ên ấy hay không? Linh tính như mách bảo anh , vạch đám lá trước mặt , có gì ngay dưới gốc cây cổ thụ to , mọi người vội vàng chạy tới , một cảnh tượng  hãi hùng : Kiên( tên  của anh  học viên ) nằm co quắp, hai tay kẹp chặt vào chân, còn đôi mắt, đôi mắt đang bị hàng ngàn con kiến bu đen, Hải la thất thanh tên  người xấu số…
 Hải bị kỷ luật, không còn là cán bộ quản giáo , anh được điều xuống làm một đội viên TNXP , chuyển sang  đơn vị khác. Khi ấy chuyện vượt biên hy vọng đổi đời râm ran trong xã hội, gia đình Hải cũng không ngoại lệ, thế là trước khi nhận quyết định về nơi công tác khác, Hải xin về phép và được chấp thuận,  tối đó anh đến gặp Hồng, Hoa, Hậu đề nghị cả bốn đi ăn chè,  bốn người đi bên nhau  cái nặng nề của hoàn cảnh làm ai cũng khó cất lời; mãi sau  Hải mới nói : ‘ ‘ …Tớ  xa nơi đây rồi, buồn lắm, nhưng biết sao được,Hoa, Hậu ở lại công tác tốt nhe! Săn sóc Hồng giúp mình !” có tiếng khóc nhè nhẹ của người con gái …Chén chè đêm ấy đắng nghét!
 Lúc Hải xốc ba lô xuống ghe để về nơi khác, Hồng gọi với theo : ‘ ‘Đến chổ mới nhớ viết thư cho em !” cô nhớ rất rỏ Hải quay lại và nhìn cô  lạ lắm!
  Ấy vậy mà 38 năm sau ,cô mới nhận được thư của Hải.
  Ngày cưới cận kề , tin tức của Hải cứ xa xăm ,Hồng vội xin phép đến Văn phòng cơ quan LL để hỏi , mới thảng thốt khi được tin Hải không hề lên đơn vị . Vội vể nhà thì ba má cô cho hay , gia đình Hải đi đâu không rỏ , nhà của Hải đã bị  nhà nước niêm phong . Hồng ngã vật đau đớn bởi vì bởi vì đêm chia tay , sau khi Hậu, Hoa tế nhị về trước để cho cả hai  có ít thời gian bên nhau và  chuyện gì đến đã đến , hơn nữa cô nghĩ chẳng còn bao lâu thì họ đã là một  rồi kia mà!
 Chuyện  con gái đi Tnxp đã là đề tài cho những ai có thành kiến, đằng này lại “ có bầu” nữa , nó như bản án  đen tối phủ xuống nạn nhân ; may sao cô có người bạn rất tốt , dám hy sinh  cả danh dự , gạt mọi lời thị phi, và nhất là đánh mất đi một người con gái đã thương anh thật lòng ,là Hoa, để l àm chồng của Hồng. Cái đám cưới không có nụ cười , cô dâu nhận lời chúc của mọi người mà đôi mắt cứ nhìn về một nơi xa lắc. Cô dâu phụ thì không xin phép để về dự được.Ngày trọng đại của đời người con gái nó ngắc ngứ nó ê chề sao ấy.
 Đêm tân hôn Hồng quỳ sụp xuống dưới chân Hậu khóc ngất nghẹn ngào, còn Hậu : ‘ ‘ Có gì đâu ,nhỏ ơi!”.Xong ôm mền ra chổ khác .
 Cuộc sống giả ấy  cứ trôi , nhưng tình yêu thì dần dần là …thiệt!.Họ có với nhau một thằng nhóc , trước đó là con gái ,con của Hải.
 Chuyện ấy là của hơn ba mươi năm trước .
 Còn bây giờ , các Quận đều thành lập Hội Cựu Tnxp, vợ chồng Hồng Hậu cũng đang tham gia ở Hội cựu địa phương; ngoài ra Hồng còn là một Cộng tác viên thường xuyên cho Bản Tin của LLTNXP , bà viết chuyện của một thời áo xanh cỏ úa, hai vợ chồng dành ngày chủ nhật  đến nhà của thương binh tnxp Nguyễn thị Lý ( người nữ  còn sống sót trong trận thảm sát do bọn polpot gây ra cho đơn vị liên đội 303 tại Kokixom ngày 22/7/1978 tại Kokixom- Campuchia) để chung tay nấu cháo từ thiện cho bệnh nhân bệnh viện Chợ Rẫy, rất nhiều chiến hữu đến,  tuổi già làm công việc thiện nguyện cho vui ; có một nhóm sinh viên tình nguyện đến nấu, chúng khiến mọi người nhớ lại một thời trẻ trung nhiệt huyết với màu áo tnxp. Cứ chủ nhật là rộn ràng cả phố, ngày nọ Hồng bận việc nên chỉ có Hậu đến từ sáng sớm, nhóm sinh viên cũng vừa tới, chị Lý nói hôm nay có con bé  nó chở Má  tới nữa và Hậu như bị điện giật khi người phụ nữ ấy là Hoa . Ôi! cuộc đời.
 Tại quán café sân vườn có hai người tóc đã hoa râm , họ kể cho nhau nghe chuyện ngày xưa, có những giọt nước mắt ,có những phân trần . Ngày ấy, khi nghe tin người con trai lấy vợ , Hoa thất thiểu trở lên đơn vị lòng cứ thắc mắc hai chữ “tại sao?”. M ãi gần bốn chục năm sau câu trả lời ấy Hoa mới hiểu !
 V ài n ăm sau  Hoa lập gia đình cuộc sống cứ thế  vụt qua, chồng Hoa mất cách nay chục năm; đứa con gái duy nhất ra trường thỉnh thoảng tham gia công tác từ thiện và trời xui đất khiến thế nào mà hôm nay Hoa lại đi , đi để r ồi  gặp l ại người con trai đã làm trái tim Hoa tan nát với cái lý do “ anh hùng cứu mỹ nhân” thứ thiệt!
 Anh xin lỗi em ,Hoa ơi! Hậu chỉ biết nói  với Hoa …nhiêu đó thôi!
 Từ hôm nhận điện của cháu N.   Hồng như người mất hồn ,Hồng sợ ! . Cháu N. nói rỏ là  chú ấy lên mạng , đọc được những bài viết của cô về nơi ngày xưa cô công tác, nên từ một miền đất xa xôi chú ấy vội liên lạc với Bản tin . Bây giờ thì sao nhỉ? Có nên hay không? Giọt máu của Hải ,bé Khanh vẫn đang hạnh phúc, Hậu cưng nó như trứng mỏng kia mà! Cuối cùng Hồng nói với chồng ; Hậu tỉnh bơ: ‘ ‘ Chuyện nhỏ! Cho nó biết điều cần biết , vậy đi” .
  “ Con ơi! Con cứ cho địa chỉ email của cô cho chú ấy đi nhé!” Hồng trả lời cho N.
 Họ đã gặp nhau, Hải bay về khi biết mình còn có một đứa con , sau cái đêm chia tay của 38 năm về trước. Ôm đứa con gái vào lòng , Hải cứ ngở mình mơ ,  những  ‘ ‘ ân , oán,tình,thù’’ được họ tuôn ra ( cái chất Tnxp ấy mà,cứ là thẳng ruột ngựa - vậy mà chẳng sao đâu !).
 Và Hải , ngó  Hậu rồi nhìn Hồng bật khóc: ‘ ‘ Hồng ơi! Anh vạn lần xin lỗi em! Hậu ơi! tớ ngàn lần cám ơn cậu!”.
 Hừ! Vạn lần xin lỗi em! Ngàn lần xin lỗi cậu!
 Trên chuyến bay tối nọ , có một người đàn ông mang theo hành trang của mình khi về nơi xa  thật nhiều điều để suy gẫm  Hạnh phúc có, hối hận có ; vì cuối đời ông có những chuyện Giờ mới biết! dẫu có muộn màng.
 Nhìn ra cửa sổ máy bay ông thì thầm : “ Hồng ơi! Anh xin lỗi em.”
  Ông không quên cám ơn ông  Bill Gate , nhờ phát minh vĩ đại của ông mà giúp cho nhiều người gặp lại nhau , nhiều người tìm lại với nhau sau gần  nữa đời người …biệt tích!
 Câu chuyện thứ hai:

                          
      Giật bắn mình khi nghe tiếng chuông điện thoại reo vang ,đang ngủ trưa mơ thấy …ăn chè ,tức muốn chết “ 1giờ trưa ,ai gọi vậy trời?” “ alô! Anh đây ! em ơi! Ra chổ cafê Tường Vi nhanh lên ,anh cần em lúc nầy” chưa kịp hỏi gì thì anh cúp máy ,mà sao giọng anh lạ lạ sao đó ,tỉnh cả người vội vàng xách xe chạy đến chổ chúng tôi hay tụ tập để bàn chuyện trên trời dưới biển ,kể cho nhau những tháng ngày vui buồn lúc còn trong L/L.
      Năm ấy chúng tôi chung đơn vị Tnxp của Trường Tnxdcsm ,phân hiệu Thiếu nhi (sau chuyển các em qua TB-XH) anh là Liên đội phó Đội Lê văn Tám ; sáng chúng tôi dạy các em quen dần lao động vừa sức ,chiều dạy văn hóa ,đến khi chúng tôi người chuyển nghành người xuất ngủ thì mất liên lạc . Bất ngờ cách nay 10 năm gặp nhau té ra tôi và anh chung phường ,từ đó ngòai tình lối xóm còn tình đồng đội thêm thuận lợi là chồng tôi và vợ ảnh đều là dân Tnxp nên rất thỏai mái (điều đáng buồn là vợ chồng ảnh đ ã không còn sống chung nhau nửa) Nghỉ cũng lạ ,không máu mủ ruột rà mà hể nhà nào có gì trục trặc là kêu nhà kia rồi thì nhà kia sẻ “ nhào vô” giảng hòa hay đại khái là tư vấn cho suông sẻ…Bửa nay chắc cũng vậy đấy thôi!
Mà sao linh tính mách cho tôi hình như có gì khác khác ,thôi gặp hẳn hay.
    Anh kia ,quái ! cái gì mà bơ phờ ,râu ria lùm xùm vậy trời ???
    “ Gì vậy anh? ,Bác gái hay mấy đứa nhỏ…” tôi nóng ruột .
    Anh nhìn tôi “ Chết rồi!” một luồn lạnh lướt qua sóng lưng, tôi hỏi mà như hụt hơi “ Ai! Ai chết ?” “ Hải chết rồi !” miệng tôi đắng ngắt…
     Mười chín tuổi anh là cán bộ quản giáo của Trường , trong đội có tổ chức dạy chữ cho các em trong đó có em Hải học thật giỏi luôn được giấy khen, em có đôi mắt thật đẹp.Vài năm  sau anh xuất ngủ về làm cho công ty , có trình độ và năng lực nên con đường công danh của anh cứ thẳng tiến . Sau những buổi đi ký hợp đồng là tiệc tùng rôm rả, anh nói thật lòng ,những khi thức ăn thừa mứa anh lại nhớ những ngày gian khổ cơm độn bo bo với canh tòan quốc mà xót , và  khi những hóa đơn thanh tóan tiền có số dư anh lại bảo chủ nhà hàng “ cứ để dành đấy” trong thời gian dài anh ngầm quan sát và để tâm một cô ,một hôm anh gọi người chủ (giờ đả quen với anh và hiểu việc làm kỳ cục của anh) cộng lại số tiền dư ấy và anh đã thêm vào một ít cũng kha khá , và trao cho cô gái có hòan cảnh khó khăn nhất với điều kiện cho cô nghỉ việc khuyên cô ấy dùng vốn ấy làm ăn  ,những lần  sau quả thật không thấy cô gái đó nửa, được biết cô tên Hải .Năm ấy anh 39 tuổi.
     Mười năm sau ,anh và vợ anh chia tay sau những bất hòa không hàn gắn , hôm ấy  xách xe chạy lòng vòng buồn tình anh ghé vào một quán càfê sân vườn( Trời xui đất khiến đấy thôi ).Khung cảnh thật yên tĩnh ,chủ nhân thiết kế thật lạ mà sao quen, nhìn đâu cũng thấy tre ,trúc làm anh nhớ quá lúc sống ở rừng…
   Ngạc nhiên làm sao khi gọi tính tiền được báo là miển phí ! anh đâu chịu cuối cùng thì vở lẽ ra chủ quán là cô gái năm nào phục vụ trong nhà hàng , cô ấy tên Hải nói mà nước mắt cứ trào .
  Anh đâu có biết người nhận số tiền dư đó là đứa học trò ngày xưa anh dạy  ờ Trường Thiếu Nhi ( cô bị thu gom trong chiến dịch truy quét tệ nạn xã hội , chào đời ở cô nhi viện ,được về làm con một gia đình nọ ,đến khi miền Nam giải phóng ba má nuôi cô di tản bỏ cô ,từ đó cô nhập với những đứa khác ) khi chuyển qua Sở TB-XH bọn cô được đưa về Bình Triệu , vài năm sau đó cô trốn và vào làm trong nhà hàng rồi thấy anh đi cùng với họ ,điều đặc biệt là anh KHÁC họ nên thâm tâm Hải rất tôn trọng anh ,anh đâu nhớ Hải, 20 năm còn gì! Cầm số tiền ấy cô muớn nhà, buôn bán,Trời thương việc làm ăn khấm khá cô mua nhà,cô quay lại chổ làm cũ rủ một chị bạn và như Hải nói để trả ơn anh, cô ấy cũng gíup cho chị bạn số tiền để làm vốn nhưng chị ấy từ chối và muốn cùng Hải nương tựa nhau cho nên hai người sống nhau như chị em ruột , Hải lập gia đình không bao lâu thì chia tay ,con gái cô 7 tuổi sống với cô . Anh đâu có biết , khi anh vô quán cô nhận ra ngay mà không dám nhận ,với thân phận mình cô không dám… Đúng là không ngờ …
   Từ đó thỉnh thỏang anh hay đến quán ; buồn cười là cô luôn gọi anh bằng Thầy,cô nói việc anh có cách hành xử như vậy thì đáng là Thầy rồi hơn nửa lúc trước anh còn dạy cô biết chữ nửa . Mổi khi anh đến là được vào phòng VIP thời gian sau như quy luật cuộc sống Hải thẳng thắng đặt vấn đề với anh và rạch ròi  cô không cần danh phận chỉ muốn có một bờ vai nương tựa , đến với nhau bằng sự thông cảm thương yêu quý trọng ( tuyệt đối giữa hai người không hề vượt qua giới hạn mặc dù nếu anh …)  , anh băn khoăn xin cho thời gian sẻ trả lời .
    Và, em biết không? anh đ ã từ chối , bởi vì anh  hơn cổ 12 tuổi  và cái lớn nhất là là gì em biết không ? với địa vị xã hội anh không thể …
     Bẳng đi thời gian khá lâu anh đến quán mới biết cổ bán quán ; ở đời lạ lắm cái gì trong tay thì không biết quý đến khi mất thì cuống quýt đi tìm . Anh tìm tìm mãi ,nhờ người dò la biết cổ ở tận Long An , sáng nay đi xuống dưới gặp chị bạn sống chung từ thuở ấy hỏi Hải đâu thì chỉ trên …bàn thờ, Hải mất chưa tròn tháng . Chị Tâm  nói “ con Hải nó khổ từ nhỏ đến lúc chết , nó hiền sống có nghĩa lắm,sao ông Trời không thương nó, từ dạo anh b ỏ đi , nó khóc hòai lúc sắp mất nó nhờ tôi đưa con Thảo về sống với ba,giờ nó bỏ tôi một mình”
    Đốt cho Hải nén nhang ,anh tự nguyền rủa anh  -anh huyển hoặc cái sĩ- mà đánh mất cái tình người vậy mà tự hào là người có học, có địa vị cao trong xã hội ‘ ‘ Hải ơi! Xin lỗi em .”  rồi nước mắt lăn dài Ôi! Nước mắt muộn màng hối hận .
    Tôi im lặng mà có biết nói gi đây( chuyện nầy sao anh không nói cho chúng tôi nhỉ? Biết đâu sẻ không có cái kết buồn nầy)
     Lát sau nghe anh nói mà nhói lòng : ‘ ‘ Anh xấu hổ lắm mổi khi nhớ Hải hay gọi anh là Thầy .  Anh không đáng với danh xưng ấy đâu! Hải cao quý hơn anh vạn lần Hải ơi!”
    Ly càphê của anh còn nguyên , g ói thuốc lá vơi đi gần hết …hai anh em im lặng,  chỉ nghe tiếng nhạc não lòng c ủa c ố nh ạc s ĩ h ọ Tr ịnh  “ Mặt trời nào hóa kiếp thân tôi,để một mai tôi về làm cát bụi, ôi cát bụi mệt nhoài ,tiếng động nào gõ nhịp khôn nguôi…” Ừ! Hải về cùng cát bụi rồi , để trái tim người ở lại gỏ nhịp tương tư ,gỏ nhịp ăn năn …
    Nhìn dáng anh ra về như già đi chục tuổi .Đêm nay anh sẻ khó mà ngủ được! không !.không, sẻ khó ngủ dài dài ,biết an ủi thế nào đây! Khó quá.

Câu chuyện thứ ba:  
Sáng nay 19/1/2013 mình nhận tin nhắn của chị: ‘ ‘ ong xa mình mat roi’’ , biết trước sẽ là như vậy mà sao không chịu nổi !
   Lâu lắm rồi , ở phường 8 Quận Thạnh Mỹ Tây ( nay là P.26 Quận Bình Thạnh )mình cùng làm việc ở Ủy Ban phường với hai chị em song sinh  tên Kỳ ,Phùng . Mình thân với chị Kỳ hơn  , chung công tác X2 ở Cư xá Thanh Đa , cùng sở thích viết Nhật ký , cùng ..nhỏ con , có kỷ niệm vui vui là có lần đi công tác xuống nhà một Bác để lấy thông tin ( vì làm tổ Xã hội) té xuống bờ ruộng khi không chịu dắt xe đạp mà hai chị em cứ phăng phăng chạy trên bờ đê nhỏ xíu xe lao xuống …hai chị em nhìn nhau cười ngất vì  ướt nhẹp mặt mũi tèm lem sình bùn ; còn anh là cán bộ ở Thành đoàn Ban Giãn dân xuống Phường làm công tác , anh hòa đồng vui vẻ và  cũng nhỏ con nên mình và chỉ đi đâu cũng réo ảnh .
  Anh Chị có cảm tình nhau hồi nào mình đâu biết ! và có chuyện rắc rối là khi  xưa Ba Má chỉ có hứa gả chỉ cho một anh , sau này anh ấy cũng thường xuyên tới lui, lúc ấy Má chỉ bệnh nặng nên chuyện đám cưới phải mau chóng tiến hành . Ngày chị lên xe hoa là ngày anh lặng lẽ chuyển công tác khác , còn mình  gia nhập Tnxp . Thời gian sau về phép đến thăm chỉ , chưa chi chỉ nắm tay dẫn một mạch đến trước bàn thờ của ảnh ! Mình ngở ngàng . Chị kể , anh chị cưới nhau được ba năm, c ó đ ứa con g ái t ên Ng ân,  trong lần ch ở hai m ẹ con   đi dạo mát ở đường Duy Tân ‘ ‘ cây dài bóng mát’’ một con sâu trên cây rơi lọt ngay cổ áo anh khiến anh loạng choạng đâm sầm vào gốc cây , một cái chết lãng nhách , uất ức ! Chị nói anh hiền lắm , tối ngày vật lộn với mãnh ruộng ,tối còn soi cá bắt cua cải thiện cuộc sống , ban đầu chị đồng ý làm đám cưới với ảnh cho tròn chử hiếu , về sau  chị đã yêu ảnh thật sự , oái oăm là khi lòng chị mở cũng là lúc cuộc đời  ảnh… đóng ! tội quá tình yêu của chị !
  ……………………………………………………………………………………..
  Một lần anh ghé thăm , xót xa trước hoàn cảnh  của chị ,  anh nói chữ Hiếu đã xong giờ   anh muốn chị trả  chữ Tình còn nợ, anh muốn cùng chị đi hết quãng đời còn lại , chị không muốn,  vì đến với anh, chị có còn là chị vẹn nguyên , anh nói không cần , cuối cùng chị gật đầu; trong  ngày cưới còn ‘ ‘lời’’ bé Ngân . Đồng đội chung tay trong ngày vui , chị làm cô dâu lần hai . Ai cũng chúc phúc  cho họ.
  Đứa con gái giờ đã lớn , một hôm anh hỏi sau này con lấy chồng ,người ấy như thế nào ? bé Ngân nói ngay nó muốn làm vợ người nào tánh tình giống y như ảnh ,làm ảnh cảm động , cháu biết anh không phải cha ruột nhưng từng ấy năm anh đã là Ba của nó kia mà.
  Ông Trời nhiều khi “ác’’ lắm , một gia đình với 5 thành viên ( chị có với anh hai cháu) sống thật hạnh phúc , vậy mà nở lòng nào cắt ,cúp chia ly . Anh bị một cái bệnh có tên “ Trời kêu ai nấy Dạ” , cứ vô ra bệnh viện để hóa trị xạ trị gì đó liên tục , mình vào thăm ,anh ốm lắm , kể chuyện về thời Tnxp anh cứ nói nói liên tu bất tận …Nhìn chị mình không thể hiểu nổi Ông Trời ( nói dại hay là Ổng hổng có Bà Trời nên không hiểu cái gì là  Hạnh phúc  )
 Sáng, khi nói với bác tài xế cho xuống Đài Liệt Sĩ ( khi hay tin mình lên chuyến xe buýt đi tuyến Miền Đông ) đứng ở nơi ngày xưa tối tối mình cùng hai người ra đó ngồi nói chuyện trên trời dưới đất mà nghe nhói trong ngực! , nhìn qua Ủy Ban phường 8 hồi xưa , giờ là Nhà trẻ , cạnh đó là Nhà sách Nguyễn văn Cừ , gần 40 năm rồi !
  Đầu hẽm có cây cờ , đi vào chầm chậm ,không hiểu tại sao ,có lẻ muốn không tin có ngày mình thắp nhang tiễn ảnh .
  Gọi cho anh Th. ( anh ở Thanh Đa) lúc ấy mình thèm có ai đó  chỉ để cùng uống café , không hiểu vì sao như vậy , cần một sự chia sẻ ,cần một sự ủi an chăng ? Ừ ! một sự sẻ chia , thế thôi! , nhưng ‘ ‘ thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được …’’ hụt hẩng ; và tự nhiên  bật ra cái cảm giác nhẹ lòng “ biết đâu lại hay , bởi như vậy mình sẽ cứng cỏi hơn ,không quá yếu đuối , phải tự làm chủ lấy mình , cám ơn cú điện thoại bất thành ấy!’’.
   Mình gặp anh Phùng Ngọc Quói ( chung liên đội Dũng Chí với anh ) , hai anh là thanh mai trúc mã với nhau , nhắc lại mình nhớ có lần đến thăm anh chị ở khu tập thể Trường LĐ-TL ở đường Đinh Tiên Hoàng ( sau khi hết đi Tnxp anh trở vể là giảng viên cho trường) mình dùng cơm ,có bạn đến và anh ấy đang ngồi trước mặt mình , cuộc gặp sau mấy mươi năm , thật là lạ lùng , thú vị.
  Những vòng hoa ghi lời phân ưu của các Công ty , các Chùa ,bạn bè …
  Chị đó , xanh xao vì những tháng ngày săn sóc anh , bé Ngân đôi mắt đỏ hoe “ cô ơi! Ba con …” Hai cháu trai túc trực cạnh quan tài , không ! nơi Anh nằm đó yên lặng , chỉ có bức hình của anh mĩm cười với mọi người thôi . Lạ một điều là sao mình không khóc nổi nhỉ? Thường thì mình ‘ ‘dạt dào’’ cảm xúc lắm ! Thay vào đó là cả người mình cứ lảo đảo , chơi vơi . Thấy không ổn rồi nên thắp cho anh nén hương rồi xin lổi Kỳ và nói ngày mai mình không đưa Anh đi được !
  Đúng ra mình sẽ tiển anh , chuyện tình của anh của chị mình đã chứng kiến từ đầu mà , đám cưới con mình anh chị có  dự mà ! , anh còn tư vấn cho con mình khi xin việc mà ! anh còn cười nói hôm nào có nhuận bút bao anh uống café khi thăm anh ở bệnh viện, mình đem Bản tin ra khoe mấy bài mình được đăng mà ! mình nói năm sau s ẽ là kỷ niệm 30 năm ngày cưới của mình anh chị sẽ là khách mời danh dự mà !
 Bao nhiêu cái ‘ ‘ mà’’ đó còn chưa trả xong sao anh bỏ hết để đi vậy anh ? sao anh lại thế  anh ơi!
  Anh đi ! coi như đặt dấu chấm hết cho chuyện tình của Anh của Chị .
 Mình muốn đặt cái tựa hơi tréo ngoe : Dấu chấm hết ngọt ngào !
 Ừ !  vì mấy ai có được mối tình như vậy , đến với nhau dẫu có muộn màng.
  Anh tên Vũ Hữu Đức còn chị tên Lê thị Kỳ .
  Anh ra đi ngọt ngào nhé !
  Hẹn kiếp sau  Chuyện Của Anh Chị có hậu hơn , và anh phải thọ chứ không dừng ở tuổi 59 , anh nhé!
 Câu chuyện thứ tư :
 Thôi ! xin hãy tạm dừng ở đây cho tim bớt thổn thức , bớt bực bội . Mà có ai muốn nghe , ủa ! biết thêm nhiều chuyện về Tình yêu nữa không vậy ta ?
 Xin chào đoàn kết xây dựng.( Ủa  sao câu này quen quen à nha !)
 
                                               Cẩm Hồng
   






                                       

  


1 nhận xét:

  1. Câu chuyện thứ 2....cho anh thắp một nén nhang cho em Hải ! Số trời là vậy đó em ơi!!!

    Mừng ngày 20/10, chúc em khoẻ vui và hạnh phúc!

    Trả lờiXóa