Viết về đại đội Lương Công Chiến
( Katum-Mimop).
*Chuyện số 1:
Năm 1975 anh tham gia LL Tnxp thuộc C3 ( áo
xanh ) đóng ở Xuyên Mộc ( có tên là Liên đội Xuyên Mộc). Đơn vị ấy làm nhiệm vụ
trồng bắp , cắt tranh , cung cấp củi cho các liên đội khác…
Chiến tranh biên giới Tây Nam năm 1978 xảy ra,
anh được bố trí cùng hơn 100 quân nhận
một nhiệm vụ đặc biệt : làm con đường chiến thuật tuyến Catum –Mymop(Campuchia)
và anh là Đại đội trưởng, cùng phối thuộc với một đơn vị bộ đội . Điều đáng nói
là Đội của anh có hai nữ là Thanh Phương và Thúy Ngà( hôm nhận quân anh phát
hoảng khi chị Huỳnh thị Sự, khi ấy là …giao: ‘ ‘ Đây là hai kiện tướng của Tnxp
trao cho đồng chí để thử thách họ và
tăng cường nhiệm vụ” .Anh lắc đầu nguây
nguẩy (chiến tranh mà , nam thì dễ xoay trở hơn nữ, nội cái khoản tế nhị cá
nhân thôi cũng thấy khó khăn rồi ) nhưng đã là lệnh thì phải chịu thôi !
Có những chuyện dở khóc dở cười với hai “bông
hoa’’ chuyện là vầy: nơi đóng quân ở cạnh một con suối ,có những tàng cây thật
to , tranh thủ anh mắc võng ngủ . Đang
ngon giấc chợt anh nghe tiếng thì thầm : ‘ ‘ Chỗ này tắm được nhưng ổng nằm đó hổng lẽ đánh thức kêu đi chỗ khác, giờ sao ta!”
rồi lại: ‘ ‘ Bây giờ tụi mình cứ tắm rồi
từ từ tính” . Chà ,chà ! hai cô này sao lại canh ngay nơi này , nếu thức ngay
giờ thì sợ mấy nhỏ ngại , hay là cứ làm như ngủ hổng biết gì ráo; phải thế
thôi! Lát sau nghe tiếng bước chân khe
khẽ , giọng nói nhè nhẹ( chắc tắm táp xong rồi): ‘ ‘ Tui canh ổng , bà thay đồ
; xong tới tui thay đồ ,bà canh nha,nha” Thế mới chết ! mắc cười mà phải “bình
chân như vại” nghĩa là cái bụng sôi lên mà cái mặt cứ phải giữ bình thường , đã vậy phải ngáy thật to như say
giấc ! trời ơi! cái thời khắc đó sao nó dài lê thê , anh thầm cầu mong cho mấy
nhỏ lẹ lẹ dùm cái . Mà cái tật của Tnxp là hay giởn , đang êm ru tự dưng : ‘ ‘
Chết! ổng thức , ổng thức” rồi xúm nhau cười khúc khích. Cái bụng của anh như
muốn …đứt vì phải kềm lại. Sau đó thì sao anh ? Tôi hỏi .
“Trăng sao gì , chờ khi hai nhỏ đi xa , anh
tốc dậy ôm bụng cười , cười, cười cho đã” rồi anh trầm ngâm “ Mấy chục năm rồi
, không biết hai cô nữ đó giờ ở đâu . Đội hơn 100 quân mà hiện gom được chưa tới 20” ….
*Chuyện
số 2:
Ngày…năm 2013
Tại
số 90/21 Tạ Uyên phường 4 Quận 11- nhà của thương binh Tnxp Nguyễn Thị Lý- một
số anh chị em Tnxp và thanh niên tung tăng( nghĩa là bạn bè ,quen biết các đồng đội rủ đến chung tay với chị Lý nấu
cháo từ thiện cho bệnh nhân bệnh viện Chợ rẫy) , đang ngồi tán dóc sau khi ăn
trưa, và sau khi cắt ,gọt, bóc, bào các loại củ để nồi cháo đủ chất dinh dưỡng;
chị Thu Vân ,xưa là y tá của Đội anh Lương Công Chiến đang cho chúng tôi trở về
chuyện ngày xưa , chị dặn mai mốt gặp lại …chắc ổng chưởi tui té tát( ổng ,là
một đồng đội mà chị dặn đừng có nêu tên,
thì thôi vậy!) , là vầy:
Buổi trưa nọ ổng ngủ , mà cái chuyện ngủ nó
thấy ghét lắm, miệng thì ngáy, hai tay nắm lại đưa thẳng qua khỏi đầu, mà thú
thật giữa tui và ổng cũng có chút “ hận thù”, ai biểu bửa trước tui ngủ
ổng lấy kem đánh răng trét lên môi tui,
làm tui cứ …chép chép lia lịa tưởng mơ thấy đang ăn gì đó, cho nên mới có
chuyện này nè.
Canh me ổng say giấc, nhìn quanh quất hổng có
ai tui lấy cái kéo , từ từ nhè nhẹ cắt…lông nách ổng sạch sẽ.
Vừa
sợ vừa tức cười vừa hả giận tui tưởng tượng tới lúc ổng thức , chắc buồn cười
lắm đây. Xong việc tui rút êm ru chờ kết quả. Quả thật lát sau nghe tiếng ồn ào
,rồi tiếng cười hô hố của mấy ông nam , còn ổng chạy ra trước sam quay qua quay lại mặt mài đỏ lựng, lầm bầm gì
đó tui đâu có nghe , bởi vì tui ở trên đại đội cách sam ổng tới ba căn lận, À!
Quên, tui có nghe loáng thoáng , loáng thoáng thôi nghe chứ hổng biết phải vậy hôn: ‘ ‘ Ê! Mày kiểm tra lại coi còn
chổ nào bị cắt nữa hông hử?”
Đố mọi người “ …chổ nào bị cắt” là gì vậy ?
tui hổng hiểu .
Trưa , tiếng cười của các cựu Tnxp không còn
trong trẻo như thời xưa nhưng vẫn tràn trể cái chất của TNXP , mà phải thôi cái
“thời xưa” ấy chưa tới 40 năm . Còn trẻ chán!
*
Chuyện số 3:
Tại số
4 A Duy Tân - Nhà Văn Hóa Thanh Niên thành phố( nay là Phạm ngọc thạch), năm
1975, có một đơn vị Tnxp đóng quân( áo
xanh) do anh Bê phó Phạm văn Gòn chịu trách nhiệm cho Bê mình phục vụ công tác
giữ trật tự ,an ninh cho các em thiếu
nhi thành phố dự Tết trung Thu lần đầu tiên sau giải phóng tại Dinh Thống Nhất
.
Trước đó
4 đại đội Tnxp Áo Xanh ( 20/7/1975)được vinh dự tham gia cuộc diễu hành
trong Ngày Lễ Quốc Khánh 2/9/1975.
Cùng lúc
ấy thì có đợt đổi tiền , giới nghiêm toàn thành phố , nhóm bị neo lại ,
thức ăn ,lương thực được cấp đã cạn. Cũng may là anh em bên Thành đoàn hổ trợ
một ít bún khô và một ít rau củ quả …thế là điệp khúc quả, củ , rau, bún khô lập đi lập lại đến nỗi
ăn thì cứ muốn trào ra lỗ mũi ( thiệt đó ) .
Người anh nuôi thấy tình cảnh như vậy , anh
buồn bực , rầu rĩ cứ suy nghĩ phải làm cái gì đó cho cái ăn của đơn vị đở ngán
, anh nhìn mây ,nhìn trời ,nhìn xung quanh và trời xui đất khiến thế nào mà đôi
mắt anh lại dừng ngay một cái cây bả đậu ngay trước cổng Nhà Văn Hóa , và anh
reo to : ‘ ‘ có rồi ! có rồi !’’ kế đó anh cật lực kêu mọi người leo lên cây hái
những tai nấm bám đầy quanh thân
cây , phấn khởi ,hồ hởi vì sáng
kiến vĩ đại ấy , anh em nô nức phụ với đầu bếp rửa sạch , thái nhỏ xào với bún
. Món ăn có thêm chất dinh dưởng , đở ngán!
Ở đời mấy ai học chữ ngờ , kỳ công ấy của
ngưới anh nuôi không những không ghi vào ghinet Tnxp mà ngược lại còn gây cho
đơn vị một nỗi ‘ ‘đau lòng xót dạ’’ .
Là vầy : sau khi ăn , tự dưng tất cả cảm thấy
… rối bời . Và điều kế đến là những cái nhà vệ sinh được tận dụng tối đa ( nghĩa là nhà tắm , nhà cầu
) lúc trưa mọi người vui vẻ bao nhiêu
thì bây giờ ôm bụng nhăn nhó đến khổ sở
,những tiếng thúc hối : ‘ ‘ Ê ! xong chưa , lẹ lên cho tao nhờ cái’’ hay
: ‘ ‘ trời ơi! Tao hết chịu nỗi rồi , nhanh lên ..’’ cứ rân trời ! Tội nhất là
người anh nuôi , vì là người sáng tạo ra món ăn độc đáo nên cái sự thưởng thức
cũng hơi bị nhiều , do đó sự đau khổ ấy anh gấp đôi người khác , đã vậy anh còn
bị hạn chế quyền rút số vô toa lét vì là chủ nhân tác phẩm món ăn từ trên …cây
bả đậu! . Nghĩ cũng tội , anh chỉ muốn
cải thiện cho bửa ăn thôi mà , anh đâu có dè sự thể ra nông nổi vậy. Cũng là
bài học nhớ đời , cũng là một kỷ niệm không bao giờ quên dù bây giở chuyện ấy
đã xa lắc gần bốn mươi năm .
… Người anh nuôi ấy tên Lương Công Chiến ( C3)
đang cùng uống cafe với tôi , anh đang
trải lòng mà đôi mắt cứ nhìn …trên cao ,
tôi ngó theo hướng ấy : một cái cây bả
đậu thật to ven đường ! gió thổi làm cành lá lao xao như thì thầm : ‘ ‘Xin chào anh đầu bếp năm
xưa…”.
Chuyện chỉ có vậy thôi ! Chuyện chỉ có vậy
thôi!
*Chuyện số 4:
Tôi
tin tưởng đồng chí! Cứ làm…”
Ở Nông trường Phạm Văn Cội vào mùa mưa , năm 1977
, đơn vị Tnxp Liên đội 1 đang thi công ,
có một anh chàng y tá trẻ măng được đ/c Liên đội phó Lý Văn Tường kêu tới và
bảo : ‘ ‘ Đ/c đi theo tôi !” thế là anh
xách túi cứu thương ,khoác tấm nilong lầm lũi theo sau .
Đi mãi ,đến một căn nhà của dân , đ/c chỉ
huy mới lệnh , à! Không , chả có nói
gì mà đưa tay chỉ vào một cái giường tre
! theo hướng, anh chàng nhìn theo rồi há hốc mồm : trên ấy là bốn năm người nữ nằm sắp lớp , ướt nhẹp, xanh lè,
im lìm, không thấy nhúc nhích cục cựa gì sất.
Tái mặt , anh y tá hỏi : “Sao vậy anh ?” “
Thì trúng mưa , mệt , xĩu ,chớ trăng sao gì , giờ tôi giao đ/c : Cứ làm !” Anh
LĐP ngắn gọn . Lắp bắp anh vội nói nhanh : ‘ ‘ Anh phải điều thêm vài người nữ
phụ với em chứ vầy sao em..em…” Chưa nói hết câu thì bị phang : ‘ ‘ Còn ai mà
phụ ! nhắc lại :Tôi tin tưởng chú mày, Cứ Làm…!’’ Hết cách rồi , nhưng trước khi anh Tường trở ra hiện trường
anh chàng y tá vội nói: “Vậy anh mang xuống cho em vài bộ đồ , mấy cái khăn để
thay chứ ướt hết rồi làm sao em làm !…” Làm sao em làm ! Ôi! Làm sao ,làm sao
…làm đây .!???
Bấy giờ anh y tá – anh tên Nguyễn Mạnh Hà- mới quan sát xung
quanh căn nhà , nhà xây ở vùng Kinh Tế
Mới cái nào cũng y chang , vách đất , lợp lá , cột kèo đơn sơ …giật mình khi
thấy tòn ten trên cái võng là một bà bác trùm mền , trùm khăn đang rên hừ hừ ,
thì ra bác đang bị bệnh , trên cái bàn
có vài món bánh , kẹo , thuốc lá , dăm ba trái bầu , bí , mấy cọng hành
, chắc chủ nhà kiếm sống với mấy thứ lặt vặt này. Tần ngần lướt qua mấy chị,
lòng anh bỗng se lại, chắc do lao động quá sức
gặp trời mưa nên cảm lạnh, tội quá! Tháo cái túi cứu thương xuống , mở
ra lấy hai chai dầu đặt cạnh giường rồi ngồi chờ ( chứ biết làm gì bây giờ) anh
mong cho anh Tường đến nhanh nhanh , không thôi cái lạnh thấm lâu mấy chị sẽ
mệt lắm đây. Dáng Lđphó kia rồi , anh dúi nhanh cho anh H. một đống quần áo mới
tinh, vài cái khăn, vổ vai Hà một cái và nói đúng năm từ , không ! chính xác là
bảy từ “ Tôi tin tưởng đồng chí, cứ làm” rồi thì là quày quả trở ra . Không chậm trể , Hà bắt
tay vào việc , cái công việc mà trong sách vở không hề dạy, anh khẽ khép cánh
cửa cho bớt gió . Từng người một , anh nhẹ nhàng cởi đồ, lau khô , xoa dầu
và trời thần ơi! sao toàn đồ nam không
vầy nè ! anh Tường.ơi! là anh Tường , sao hại em thế này; cũng phải mặc vô thôi chứ làm sao , không lẽ
chạy về đổi , Ôi !...
Rồi cũng xong , Hà vội thu gọn đồ nghề
chạy ra gặp anh Tường nói nhanh: “ Báo
cáo thủ trưởng ,em Đã làm xong rồi
ạ!,em bàn giao lại cho anh ạ!” Thế là từ đó về sau coi như anh chàng y
tá ấy khỏe re cái khoản cho thuốc mấy chị nữ ấy – không hề thấy lên báo bệnh –
đã vậy khi sinh hoạt anh để ý thấy mấy chị ấy cũng né anh , phải thôi , dù gì
thì cũng là con gái mới lớn , chỉ vì cơn gió độc ấy thôi ! Ừ! Thì tại cơn gió
độc thôi mà .
Chuyện mấy chục năm rồi , giờ anh kể cho tôi
nghe sao vẫn cứ thấy nao nao ! Tôi hỏi sau này anh có gặp lại mấy chị đó hôn ?
anh cười buồn : chả có liên lạc được với ai hết ! Nếu có ai tình cờ xem được
xin hãy liên lạc nhau nghe các đồng đội
của tôi!
Bản tuyên cáo chết người !
Cũng tại nông trường Phạm văn Cội , mà là mùa nắng ,
chuyện xảy ra vào buổi trưa sau giờ cơm, mọi người tranh thủ ngã lưng tìm một
giấc ngũ để lấy lại sức, tiếng chim chiếp của bầy gà giành nhau những hạt cơm
rơi vãi trên đất ,và chuyện thú vị bắt đầu từ đây.
Nông trường gần nhà dân kinh tế mới nên có
những phụ nữ hay cắp thúng mang vào nào là kẹo đậu phọng , thuốc lá , bánh ,
chuối…bán cho các cô cậu tnxp. Trong một sam nọ một số ngồi tán dóc, một vài
người đã ngáy , bất chợt Tiến ra dấu im lặng rồi chạy ra ngoài ngoắc chị bán
hàng , trở vô trên tay là bịch bánh và một trái chuối , chỉ duy nhất một trái thôi! Và anh kéo cả
nhóm thì thầm, thầm thì: sau đó tất cả hướng về Tâm đang ‘ ‘đi về nơi xa’’, chả
là con trai thì LL ngoài hai bộ đồng phục còn phát thêm cái quần cộc (còn gọi
là tà lỏn) mà nó rộng thùng thình – xin lỗi rằng là thời ấy có ai mặc quần
xilip đâu – cho nên khi ngủ nằm nghiêng thì ….Thế là theo kế hoạch : một người
lột vỏ chuối , một người lấy cây tre nho nhỏ ‘ ‘ vừa đủ xài” quẹt vô cái mà lũ
gà thải ra , rồi nhè nhẹ quét vô mười đầu ngón tay kẻ tội đồ đang phê ,chưa hết
, còn nhiệm vụ này cực kỳ khó khăn ,gian khổ: đặt trái chuối vào ống quần sao
cho “đối phương” hổng biết gì ráo trọi.Hồi hộp như phim trinh thám điệp viên
007. Rồi cũng xong xuôi trót lọt, hú hồn!. Sau đó bằng giọng thì thào Tiến nhà
ta ra tuyên cáo cuối cùng : “ Bây giờ mọi người lên giường ngũ ,cấm nhúc nhích
cục kịch, ai liếc, ai cười là có tội”. Và tất cả răm rắp an vị leo lên chổ của
mình nhắm mắt như chìm vào ‘ ‘ cỏi mộng mơ” chờ đợi. Và! Giờ G .đã tới : Tâm trở mình, lăn qua hơi giật mình vì có
gì đó , nhưng còn ngái ngũ nên đưa tay sờ vào …trái chuối rồi đưa lên ngửi, làm
lại lần hai thì cu cậu nhà ta tỉnh người , khẻ ngồi dậy dòm quanh quất , thấy
tập thể nghỉ trưa, vậy là mình…( ai nghĩ
sao cũng được) rồi rón rén túm hai ống quần lại , nhẹ nhàng, từ từ lom khom
bước từng bước đi về hướng giếng cách đó hơi bị xa .
Nảy giờ các thủ phạm như muốn vở bụng mà cố
nén , cơ bụng cứ căng giật liên hồi, tức cười mà giử cho miệng không nhúc nhích
, khó và khổ lắm chứ bộ chơi. Vậy nên khi thấy nạn nhân đi rồi thì tất cả như
vỡ òa cười sặc suạ khiến các anh chàng không biết gì tỉnh giấc với vẻ mặt ngơ
ngáo khiến cho trận cười thêm nhộn nhạo , đến khi được giải thích thì quân số
cười dử dội hơn. Bổng Tiến la to : ‘ ‘ bây giờ tam thập lục kế , tẩu là thượng
sách không thôi ,không thôi …” chưa hết câu là ai nấy chạy tán loạn . Mọi người
đâu có biết là khổ chủ sau khi kiểm tra lại mới biết bị chơi khăm , đã vậy còn
mất giấc ngũ trưa, cơn giận thì ít ,quê độ thì nhiều ngó quanh quất thấy một
cái cây ai quăng vô bụi anh vơ lấy hộc tốc chạy miết về sam mặt mài đỏ lựng vưa
chạy vừa hét: “ Mấy thằng quỷ sứ ! ông giết hết bọn mày, ông giết giết …” buổi
trưa thanh vắng nghe tiếng la, cả Nông trường Phạm Văn Cội dậy …sóng ! hì hì..
Câu chuyện tới đây tạm ngừng
nghe các đồng đội của tôi ( chuyện này có thiệt 100% đó nha , không tin hỏi anh
…Chiến .
( Ghi theo lời kể của anh Lương Công Chiến
–C3 Áo xanh 1975-và anh Nguyễn Mạnh Hà ,y tá Liên đội 1 , năm 1977)
*Chuyện số 5:
“ Qua
bên kia dốc cuộc đời ta mới gặp lại em . Cô gái văn công mắt biếc môi hồng.
Trên tuyến lữa em vẫn cao giọng hát. Tiếng súng vang như âm giai nốt nhạc. Tấu
cùng em bài hành khúc Lên Đàng…
Hắn tự dưng bật
ra những câu thơ…thẩn . Ừ! Từ hôm chủ nhật đến nay lòng dạ hắn cứ sao ấy. Bửa
đó theo lởi rủ rê của một đồng đội , hắn đến nhà chị Nguyễn Thị Lý ( người nữ
duy nhất còn sống sót trong trận tập kích của bọn ponpot với trung đội 3 liên đội 303 năm 1978 ngày 22/7
tại Kokixom ) và hắn gặp lại một gương mặt mà hồi đó hắn …kết!
Năm 1978 đơn vị hắn phối thuộc với bộ đội đóng chốt ở
tận một nơi mà giờ hắn quên mất tên ,chỉ nhớ nơi đó là một cái chòi xung quanh
là đồng trống ,xa xa là rừng , hắn chỉ nhớ vậy thôi, đương nhiên là ở Campuchia
rồi. Có đoàn văn công phục vụ chiến trường
đi ngang qua, mọi người bèn đề nghị : ‘ ‘Tụi tui ở đây buồn quá, sẵn có
các đồng chí , giúp vui vài bài cho có khí thế” Tưởng bị từ chối ,ai ngờ trưởng đoàn đồng ý , chắc
họ nghĩ rằng chiến tranh giờ thì thấy chứ nay mai ,ai biết được . Cho nên bọn hắn được no nê một bửa văn nghệ ra trò .
Mọi người có biết không ? cả đội hát thật sung
mà khán giả chỉ vẻn vẹn…5 người . Và hắn nao lòng khi có một cô gái dáng
người nhỏ bé , da trắng có đôi mắt ,đôi mắt sao ấy nhỉ? ờ thì đôi mắt ấy đã
nhốt hồn hắn ngay tắp tự. Nhốt hồn hắn rồi từ thuở ấy! Mà hồi đó đâu có cái
chuyện chạy theo xin địa chỉ nhỉ? Rồi thì cũng có biết đâu để hỏi tên ! Sao mà
“ngu bà cố” Vậy mà gần bốn mươi năm .
Quên nữa, còn
cái chuyện đến nhà chị Lý nữa, là thế này , bây giờ chị Lý cứ Chủ nhật là nấu
cháo dinh dưỡng từ thiện cở 400 suất cho bệnh nhân ở bệnh viện Chợ Rẫy ( chị
vận động bà con lối xóm, anh chị em đồng
đội chung tay) cho nên mới có chuyện gặp lại người hồi đó .
Hắn giờ “ độc
thân” còn cô ấy cũng “ cô đơn” ( hắn chia tay với vợ gần chục năm ; còn cô ấy cũng chục năm ly dị)
ấy là điều kiện đầu tiên thuận lơi, thứ hai là hắn cứ “ Gặp lại rồi , hồi đó em
có nhớ các em hát cho bọn anh ở bên Campuchia không? Cảm động lắm ,khi hát mà
tiếng súng cứ đì đoàng…” hay : ‘ ‘ Thú thật anh vẫn nhớ em , tại em be bé xinh
xinh mà dũng cảm ,hiên ngang” .
Cùng làm công việc từ thiện , cùng là màu áo Tnxp
, cùng có những đồng cảm , hắn cảm thấy bây giờ hắn sẽ làm gì đó .
Và hắn lại tự
dưng biết làm thơ , nó như vầy : ‘ ‘Nắm chặt nhé, đừng để em vuột mất. Ta ngậm
ngùi tiếc mãi thưở xa xưa.Ta ngu ngơ ta ngờ nghệch trẻ con. Nên nhỏ ấy biệt mù
xa tít tắp. Nay gặp lại đầu đã hai thứ tóc. Kệ! bây giờ phải giữ chặt nhỏ,
nghe. . .Ta!”
“ Hắn” là anh y tá của Đại đội Lương Công
Chiến , còn nhỏ văn công thì thì là nhỏ
văn công , thế thôi ! Ai thắc mắc hỏi “Hắn” hì hì…